*Vương bát trong vương bát đản, ý chửi lưu manh.
//
Các thành viên trên lầu rất yên lặng, chắc là đã sớm đi vào giấc mộng.
Vương Siêu ngủ bên cạnh nhỏ giọng ngáy khò khò, thỉnh thoảng còn nghiến răng hai lần.
Chỉ có Tạ Trúc Tinh là mãi chưa buồn ngủ.
Cậu không hiểu bản thân mình lắm.
Nụ hôn kia có ý nghĩa gì? Cậu vốn đâu phải gay.
Con trai học vũ đạo có không ít người là gay, trước đây lúc trong trường Diêm Giai Giai còn giúp cậu ngăn cản vài nhóc đàn em tới tỏ tình.
Cậu biết rõ tính hướng của mình, cậu thích con gái, trước đây chưa từng nảy sinh bất cứ hứng thú gì với con trai.
Lẽ nào cậu lại thích Vương Siêu ư?
Tạ Trúc Tinh quay đầu nhìn Vương Siêu một chút.
Cái tên này thích nằm úp sấp ngủ, hai tay đặt hai bên mặt, thật sự ngủ chẳng khác gì heo, nước miếng thường xuyên nhiễu ướt cả gối.
Ngược lại lớn lên rất dễ nhìn, ỷ trong nhà có tiền liền có thể vểnh đuôi tới trời, mở miệng ngậm miệng đều là
"Tiểu Tạ em lại không có tiền gì, coi như anh giúp đỡ người nghèo", miệng đã tiện người lại còn lười biếng, nửa điểm cầu tiến cũng chẳng có, một chút khổ sở đã không chịu nổi, bảo làm gì liền lầm bầm kêu chỗ này đau chỗ kia ngứa, một con lừa lười biếng ăn vài roi cũng vẫn mạnh hơn hắn.
Lại còn là một tên ngựa giống đi ăn bữa đồ nướng cũng có thể thuận tiện hẹn chịch.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy quá hoang đường, ít nhất Diêm Giai Giai đã từng là một cô gái hiểu chuyện cầu tiến nỗ lực sống tốt, Vương Siêu này là trò gì đây? Cho dù đầu óc cậu bị lừa đá, thật sự có cong, cũng không thể yêu thích loại phế nhân thế này.
Hơn nữa cậu còn không cong, cậu vẫn cảm thấy con gái cực kỳ đáng yêu, cũng rất thích con nít, luôn ngập tràn mong đợi đối với việc được làm cha.
Cuối cùng Tạ Trúc Tinh quy cái chuyện hôn hít thiếu não này là vì áp lực quá lớn, thêm vào đó đêm nay còn uống chút rượu nên nhất thời váng đầu, có vậy mới làm ra loại chuyện nhàm chán này.
Mấy ngày sau đó cậu cũng chẳng còn thời gian đâu để xoắn xuýt vấn đề này thêm nữa, lịch trình của IceDream được sắp xếp dày đặc, cực kỳ bận rộn.
Ngoại trừ việc phải ghi âm các ca khúc khác cho album thì còn phải tham dự dàn dựng và luyện tập tiết mục cho buổi Music Awards, giữa chừng còn có cả phỏng vấn trực tiếp tại hiện trường.
Lúc tập huấn mọi người đều cảm thấy khổ cực, nhưng so với cường độ công việc sau khi ra mắt chính thức thì cái kiểu tập huấn từng bước một mấy tiếng kia thật sự chẳng đáng gì.
Music Awards là vào thứ sáu, vừa khéo thứ năm là sinh nhật Đoạn Nhất Khôn, y bảo bọn họ buổi tối ghi âm xong thì cùng đi chơi, còn nhắc cả đám nhớ thay trang phục đẹp đẽ một chút.
Mấy người thương lượng góp tiền mua quà cho y, bàn cả nửa ngày cũng chưa có kết quả. Cả bọn đều chưa được nhận lương, quà mắc quá thì mua không nổi, rẻ quá lại sợ không dám đưa ra.
Vương Siêu chẳng định phát biểu ý kiến, mấy ngày nay hắn ngủ không đủ nên mệt mỏi rã rời, dựa vào lưng Tạ Trúc Tinh ngủ gật, có điều nghe một chút lại thấy mất kiên nhẫn nên tính mở miệng, Các cậu cũng đừng…
"Không phải anh mệt hả?"
Tạ Trúc Tinh cản lại không cho hắn thốt ra mấy tiếng khó nghe như keo kiệt hay nghèo kiết, bảo,
"Ngủ của anh đi, chúng tôi bàn bạc xong mua cái gì sẽ nói cho anh, anh ra số nhiều."
Vương Siêu vốn có ý này, đáp một tiếng Được rồi cứ thế tiếp tục ngủ gật.
Phỏng chừng các thành viên khác cũng có suy nghĩ tương tự như thế, chỉ có điều không ai tiện nói ra, bây giờ giải quyết được đều cực kỳ vui vẻ.
Tiệc sinh nhật của Đoạn Nhất Khôn náo nhiệt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!