Chương 24: Chia tay

//

Các thành viên nhìn thấy Diêm Giai Giai cũng có hơi bất ngờ, bởi vì khí chất và trang phục của cô nên đều hiểu lầm cô là bạn gái Vương Siêu dẫn tới, rối rít cách ra xa mấy mét.

Cô có chút lúng túng, mặt mày cứng ngắc.

Vương Siêu thấy người ta xấu mặt thì vui lắm, chẳng định giới thiệu gì, cứ vậy lạnh nhạt với cô.

Tạ Trúc Tinh không làm được chuyện như thế, nói,

"Đây là Diêm Giai Giai, bạn của anh, vừa hay không có gì làm nên cùng đến chơi."

Tuy các thành viên không hiểu rõ tại sao đến nhà Lương Tỉ lại phải mang theo con gái, nhìn thế nào Tiểu Tạ cũng không phải loại người không biết chừng mực thế này, nhưng nghe thấy không phải bạn gái Vương Ngựa giống đưa tới liền hòa hợp hơn không ít với Diêm Giai Giai.

Đặc biệt là thằng nhóc Trình Diệu, vốn có rất ít cơ hội tiếp xúc với mấy chị gái xinh đẹp thế này, cảm thấy mới mẻ còn chủ động lại gần nói vài câu.

Đến dưới lầu phải quẹt thẻ, Vương Siêu liền gọi điện thoại cho Lương Tỉ, Lương Tỉ còn đang bận chút chuyện bên ngoài nên nói,

"Không phải ăn lẩu hả? Mày dẫn cả đám đi mua thịt với đồ ăn đi, mua thêm ít rượu nữa, chờ tụi mày đi mua về thì chắc tao cũng đến nhà rồi."

Siêu thị nằm ngay ngoài cửa chính tiểu khu, Vương Siêu liền để xe đậu dưới lầu rồi dẫn đoàn người rồng rắn đi siêu thị mua đồ, mua rau dưa thịt cá rồi sủi cảo tôm, ngoài rượu với đồ uống ra thì còn thêm hoa quả, trong tay mỗi người đều xách theo một túi lớn.

Mấy chàng trai rất săn sóc cho Diêm Giai Giai mang giày cao gót, không để cô xách gì.

Vương Siêu tính tiền, vốn chẳng có ý định làm việc chân tay, mới vừa nhìn thấy Diêm Giai Giai đi tay không liền giành lấy một túi rau dưa trong tay Tạ Trúc Tinh xách đi.

Lớn đến từng tuổi này, ngoại trừ chịu chút khổ cực lúc học đàn, bình thường hắn chẳng làm việc gì cả, đến cái túi rau dưa như vậy, mới đi 100m vào cửa lớn tiểu khu đã cảm thấy tay bị nó ghìm chặt tới phát đau.

Nhưng hắn lại không muốn nói ra, sợ bị Diêm Giai Giai cười nhạo nên chẳng thể làm gì khác hơn là đổi sang tay kia, sắc mặt thối không chịu được.

Trình Diệu đã hơi quen với Diêm Giai Giai, vây quanh cô như một con quay, cứ gọi chị Giai Giai hết lần này tới lần khác, vừa ngọt ngào vừa thân thiết.

Vương Siêu nhìn cô không vừa mắt, cho nên thấy Trình Diệu như vậy cũng không thích lây, tâm trạng lại không tốt, lời khó nghe đã dâng đến bên mép,

"Trình Diệu, có phải cậu…"

"Anh gọi điện thoại lại cho Lương ca đi."

Không chờ hắn nói hết câu, Tạ Trúc Tinh đã chen ngang.

Vương Siêu xì cậu một tiếng,

"Gọi cái gì, không phải mới gọi rồi sao."

Tạ Trúc Tinh,

"Hỏi lại ảnh xem có về chưa, có phải anh để di động trong túi quần không? Đưa túi tôi xách cho, anh gọi điện đi."

Vương Siêu vui vẻ chút xíu, đưa túi cho cậu rồi móc di động ra gọi, nói hai câu liền cúp máy,

"Ổng về rồi, đang đỗ xe dưới hầm đó."

Hai người bọn họ sót lại phía sau, cách các thành viên khác và Diêm Giai Giai chừng năm sáu mét.

Vương Siêu chọc nhẹ cùi chỏ vào người Tạ Trúc Tinh, cười há há nói,

"Thật không phí công tốt với em, em cũng biết thương anh."

Tạ Trúc Tinh, … Thương anh cái yoyo, đúng là tưởng bở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!