Chương 118: Tam bảo cát tường

Mùa đông năm 1992, Vương Cẩm tới Cáp Nhĩ Tân nghỉ đông với người nhà.

Điểm khác biệt lớn nhất của năm nay với những năm khác là anh có thêm một thằng em trai.

Em trai mới ba tháng tuổi.

Vương Cẩm chưa từng thấy đứa bé nào tầm tuổi này, cực kỳ mới mẻ, cứ nằm úp sấp trên giường nhìn nó.

Em trai béo ú, trắng bóc mịn màng, cánh tay cẳng chân nhỏ xíu giống như những khúc ngó sen, trên mu bàn tay bé tí lồi lên mấy cục thịt nhỏ, bàn chân màu hồng nhạt, ngoan ngoãn nằm đó, đôi mắt to tròn nhìn tới nhìn lui, con ngươi đen bóng.

Học sinh lớp 6 Vương Cẩm nghĩ thầm, em trai tui sao lại đáng yêu như vậy aaaaa.

Từ nhỏ anh đã sống với ông bà ở Bắc Kinh, chỉ có nghỉ đông với nghỉ hè mới về Đông Bắc, có cảm giác hơi xa cách với ba mẹ, ở bên này cũng không có bạn bè bạn học, mỗi lần về đây đều rất tẻ nhạt, làm xong bài tập chỉ có thể đọc sách giết thời gian, chả có gì chơi.

Lần này hay rồi, anh có một thằng em để chơi.

Chơi mấy ngày, ông anh đang học trung học Vương Tề cũng được nghỉ.

Tuổi tác hai anh em không kém nhau là bao, quan hệ vẫn ổn, chỉ là hứng thú và ham muốn khác xa nhau, Vương Cẩm thích yên tĩnh đọc sách, Vương Tề thì giống như cha bọn họ, lúc này mới mười mấy tuổi mà toàn thân đã đầy hơi thở của một đại ca giang hồ, lúc gặp nhau hồi hè tóc tai ổng còn rất dài, lén kể cho Vương Cẩm biết lý tưởng của ổng là trở thành Trần Hạo Nam của Cáp Nhĩ Tân.

//

Một nhân vật đại ca giang hồ trong phim ảnh Hongkong, hình tượng tóc dài đẹp trai thế này.

Lần này gặp lại Vương Cẩm xém chút không nhận ra luôn, Trần Hạo Nam của Cáp Nhĩ Tân cạo đầu trọc rồi.

Tháng trước Vương Tề bắt đầu học Sanda, huấn luyện viên chê tóc anh quá dài.

Anh nói với Vương Cẩm, "Phái thần tượng không được, thôi thì theo phái thực lực."

Vốn dĩ gặp nhau cũng khá hoà thuận, chẳng bao lâu sau đã xảy ra mâu thuẫn.

Hai người tranh nhau thay tã cho em trai, tranh nhau tới phát bực, mỗi người đều cầm chặt tã giấy không chịu buông tay.

Đùa à, em trai đáng yêu như thế, chỉ anh muốn chơi chứ em thì không chắc?

Em trai nằm trên giường chờ thay tã không chờ nổi, hơi cau mày, cắn môi, bắt đầu vận sức.

Vương Tề Vương Cẩm đang mải tranh nhau cái tã không chú ý đến.

Cũng là ông trời không chiều lòng người, vừa vặn hôm đó cha Vương ở nhà, lại vừa vặn nhất thời nổi hứng muốn vào xem mấy thằng con hoà thuận vui vẻ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn là tức điên, thằng cả thằng hai đang đánh nhau, thằng út nằm trên đống cứt cười ha hả.

Vương Tề với Vương Cẩm ăn một trận đòn, đều ủ rũ.

Qua mấy năm, em trai tới tuổi vào tiểu học, cùng Vương Tề lên cấp 3 đồng thời chuyển tới Bắc Kinh.

Tên của em trai là Vương Siêu, Vương Cẩm không thích lắm, lén lút hỏi thằng em, "Mày có muốn đổi tên không? Tên này khó nghe quá."

Em trai, "Tên anh thì dễ nghe? Sao anh không đổi của anh đi?"

Vương Cẩm không vui. Em trai đang đáng yêu bao nhiêu, nói không đáng yêu là không đáng yêu.

Hơn nữa em trai cũng không thân với anh mà thân với Vương Tề. Vương Tề đã không còn là thiếu niên cấp 2 như trước, trưởng thành, cao to vạm vỡ, luyện Sanda đạt được một chút thành tựu, Vương Cẩm đánh cũng đánh không lại, tranh luận trực tiếp có khi còn bị đạp một phát.

Đúng là khinh người.

Vương Siêu có một hũ kẹo, bên trong rất nhiều kẹo. Vương Tề sợ hắn bị sâu răng nên không cho hắn ăn nhiều, mỗi ngày chỉ có thể ăn một cục.

Nhưng mà bằng mắt thường cũng thấy được, kẹo trong bình vơi đi nhanh hơn hẳn tốc độ mỗi ngày một cục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!