Cố Thừa Duật lái xe phóng ra khỏi cổng biệt thự, lúc này đã là 2h sáng.
Khi nãy hắn nhận được điện thoại của Y Nhiên, chỉ nghe thấy tiếng cô ta khóc lóc mà không nói gì, hắn lại không yên tâm một chút nào. Khi nãy rời đi rõ ràng cô còn rất bình thường mà, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Cố Thừa Duật lo lắng, vội vã lái xe thật nhanh để tới biệt thự riêng.
Đã 2h sáng, khung cảnh thành phố nhộn nhịp đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ánh đèn đường lung linh cùng với sự yên tĩnh đến đáng sợ. Chiếc siêu xe từ từ khuất dần trong màn đêm tịch mịch.....
Biệt thự riêng...
Cố Thừa Duật mở cửa xông vào. Đây là nhà hắn nên hắn cũng có chìa khoá riêng. Vừa mở cửa, một mùi rượu nồng nặc lập tức sộc vào mũi hắn. Cố Thừa Duật nhướn mày, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng lộn lộn. Bên dưới toàn vỏ chai rượu vang, đồ đạc thì bị đập phá.
Cố Thừa Duật nhanh chóng tìm thấy Y Nhiên đang ngồi co ro ở một góc, lúc này trên người cô ta chỉ mặc váy ngủ màu hồng. Váy ngủ mỏng manh cũng giống như sự yếu đuối, bất lực của cô lúc này.
Cố Thừa Duật còn tinh mắt nhận ra, cổ tay Y Nhiên đang từ từ chảy máu. Hắn vội vã chạy tới ôm Y Nhiên.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao lại thành ra như này rồi?
Lúc này là Cố Thừa Duật là thật lòng lo lắng cho Y Nhiên, hắn không nghĩ tới việc cô sẽ hành động ngu xuẩn như vậy. Chết tiệt thật.
Y Nhiên ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Cố Thừa Duật, lập tức cô ta ôm chầm lấy hắn, oà khóc nức nở:
- Duật, đừng đi mà, đừng về nhà với cô ấy... Em sợ lắm...
Giọng nói của Y Nhiên có chút tủi hờn, ấm ức. Cố Thừa Duật liền xoa xoa mái tóc cô, vỗ về an ủi:
- Y Nhiên, em vì chuyện này mà làm bản thân bị thương?
Y Nhiên không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Cố Thừa Duật, sợ rằng buông ra hắn sẽ trở về với Vân Vy. Không, cô không cam tâm. Tại sao Vân Vy kia lại có phúc như vậy chứ? Còn cô tại sao lúc nào cũng phải sống trong sự nơm nớp lo sợ, một cái danh phận cũng không có?
Cố Thừa Duật lại vỗ lưng Y Nhiên, hắn thở dài nói:
- Anh với Vân Vy không có gì cả. Sau khi anh lấy được Vân thị, anh sẽ lập tức ly hôn với cô ta.
Quả nhiên là khi nghe Cố Thừa Duật nói câu này, hai mắt ngấn nước của Y Nhiên bừng sáng. Cô ta sợ là mình nghe nhầm nên cố gặng hỏi lại để khẳng định:
- Thật sao...?
- Tới lúc đó anh sẽ cho em một danh phận, chúng ta sẽ chính thức công khai.
Cố Thừa Duật khẳng định, rồi lại buông Y Nhiên ra. Mạc Y Nhiên mỉm cười thoả mãn, gạt nước mắt đi, cô ta lại làm ra vẻ mặt lẳng lơ mà nũng nịu:
- Vậy... đêm nay ở lại cùng em, được không anh?
Y Nhiên lúc này chỉ mặc váy ngủ mỏng, cách lớp vải mỏng này là một thân thể quyến rũ nóng bỏng. Cô ta nắm lấy tay Cố Thừa Duật, kéo kéo tới chạm vào dây áo ngủ của mình.
Cố Thừa Duật hơi nhếch môi, xấu xa vỗ một cái thật mạnh lên mông cô ta:
- Tự làm đi.
Hắn lười biếng tới nỗi không muốn chạm vào Y Nhiên, để mặc cho cô ta chủ động mọi thứ. Mạc Y Nhiên đắc ý, liền cúi xuống hôn lên môi hắn. Dáng vẻ khiêu gợi khẽ ưỡn lên, chạm vào người hắn. Sau đó, cô ta từ từ tiến xuống phía dưới, hoàn toàn là chủ động.....
Sáng sớm ngày hôm sau...
Vân Vy tỉnh dậy, cô liếc nhìn chỗ trống bên cạnh mình. Đêm qua Cố Thừa Duật không về nữa ư? Không hiểu sao lòng cô lại cảm thấy mất mát.
Nhưng mà từ khi nào cô lại trở nên quan tâm hắn ta như vậy chứ?
Cô cũng không biết nữa, hình như là cô động lòng với hắn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!