Chương 50: Đau đến tê liệt

Sau khi Vân Vy tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Đầu cô đau nhức như muốn nổ tung, cô liên tục lắc đầu nhưng vẫn không thể nào giảm đi sự đau đớn. Những kí ức lần lượt lần lượt ùa về trong trí óc cô...

- Vy Vy, chúng ta sẽ mãi là bạn tốt nhé.

- Đương nhiên rồi.

Vân Vy mỉm cười rồi cùng với cô bạn thân của mình đi bộ trên con đường trường. Mới tan học, chiều nào cả hai cũng chờ người tới đón.

Một lát sau, Cố Phương Hà nhìn thấy anh trai thì liền vẫy vẫy tay:

- Thừa Duật, bọn em ở đây nè.

Cố Thừa Duật liền chạy tới chỗ Vân Vy và Phương Hà đang đứng, do gấp gáp quá nên anh còn thở hổn hển.

Vân Vy len lén liếc nhìn anh ấy, rồi thấy anh ấy mỉm cười với mình.

- Các em có muốn đi ngắm hoàng hôn không?

Cố Thừa Duật đột nhiên nói. Trời đã về chiều, đường phố chuẩn bị tấp nập. Thành phố mà Vân Vy sống gần với biển, chỉ cần đi vài chục cây số là có thể ngắm biển được rồi.

Cố Phương Hà liếc nhìn anh trai rồi lại quay sang Vân Vy:

- Hay hai người đi đi, em lười quá.

- Hả, cậu không đi ư?

Vân Vy nửa muốn níu kéo Phương Hà ở lại, nhưng nửa lại không. Chính cô cũng không biết vì sao nữa, cô vô thức hướng mắt về Cố Thừa Duật, anh cũng đang nhìn cô.

Phương Hà cười cười:

- Mình không có nhu cần ăn cẩu lương nha. Thôi về trước đây, bye bye.

- Cái con bé này.

Cố Thừa Duật lườm nguýt Phương Hà, nhưng rồi cũng mau chóng xua tay đuổi cô đi. Phương Hà bĩu môi rồi tự bắt taxi về nhà.

Phố chiều chỉ còn bóng dáng hai người.

Vân Vy khẽ cắn môi rồi quay sang nhìn Cố Thừa Duật. Cố Thừa Duật cười nhẹ rồi dắt tay cô tới ô tô. Cố Thừa Duật lúc đó đã đủ 18 tuổi rồi, nhưng vẫn chưa có bằng lái xe. Cho nên hắn chỉ có thể đi ô tô lòng vòng trong thành phố này mà thôi, không dám đi xa quá.

Vân Vy ngồi trong xe của Cố Thừa Duật, không hiểu vì sao trong lòng lại hồi hộp.

- Anh này, sao đột nhiên anh lại thích đi ngắm hoàng hôn vậy?

Cố Thừa Duật vừa lái xe, rồi quay sang nhìn Vân Vy:

- Em muốn biết sao?

- Ừm.

Vân Vy gật đầu. Cô là bạn thân của Phương Hà, số lần cô tiếp xúc với Cố Thừa Duật cũng không phải là ít. Nhưng đây là lần đầu tiên chỉ có hai người ngồi trong xe thế này.

Cô muốn biết suy nghĩ của Cố Thừa Duật, muốn biết hắn là con người thế nào?

Cố Thừa Duật nở nụ cười ôn hoà rồi nói một cách xa xăm:

- Anh muốn ngắm hoàng hôn cùng người mà anh yêu thương...

Đầu óc Vân Vy thoáng mơ hồ, cô không hiểu rõ hàm ý trong câu nói của Cố Thừa Duật là gì? Cô cũng không hiểu vì sao trái tim mình lúc này lại đập nhanh tới lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!