Chương 47: Không thể kiềm chế

Trong lúc Cố Thừa Duật kiên nhẫn thay quần áo cho Vân Vy, hai mắt cô không ngừng mơ hồ. Đầu óc cô lúc này chỉ có duy nhất một hình ảnh đang ngự trị.

Là anh ấy!

Nhưng anh ấy là ai, vì sao cô lại không nhớ rõ. Cô chỉ biết là anh ấy là một người rất quan trọng đối với mình, nhưng đến cả mặt mũi của anh ấy thế nào, tên của anh ấy là gì cô cũng không nhớ nổi nữa rồi.

Hai mắt Vân Vy ngập nước mắt, cô nhìn Cố Thừa Duật chằm chằm.

Cố Thừa Duật thay xong đồ ngủ cho Vân Vy, hắn định đi thì bị Vân Vy kéo tay thêm lần nữa.

- Anh đừng đi mà, đừng rời xa em.

Vân Vy ôm tay Cố Thừa Duật, khóc lóc. Cố Thừa Duật hốt hoảng, không nghĩ rằng cô khi uống say lại khóc lóc như vậy. Hắn không biết làm gì để dỗ cô, đành ôm lấy cô.

- Được rồi, tôi không đi.

Hắn vừa nói vừa vỗ lưng dỗ dành cô. Kì thực hắn không nỡ rời đi, nhưng sợ nếu còn ở lại thì bản thân mình sẽ mất kiểm soát. Cô như một liều thuốc phiện, khiến cho người ta mê mẩn không thôi. Khi đã chạm vào rồi thì lưu luyến không muốn rời.

Cơ thể Vân Vy mềm mại, nằm ngoan ngoãn trong lòng Cố Thừa Duật như đóa hoa nở rộ. Khi nãy thay đồ cho cô, hắn hơi chần chừ không biết có nên cởi cả đồ lót của cô ra hay không. Nhưng cuối cùng hắn vẫn cởi hết ra để cho cô thoải mái đi ngủ.

Cơ thể mềm mại nằm trong lòng, chỉ cách một lớp ảo ngủ mỏng manh, toàn bộ cảnh xuân không chút che đậy sẽ hiện lên. Như này sao Cố Thừa Duật có thể không động lòng?

Vân Vy ngước mắt lên nhìn hắn, cô áp hai tay nhỏ nhắn xinh xắn lên khuôn mặt anh tuấn trước mặt mình, cô nhắm mắt vào rồi rướn người lên, môi cô chạm nhẹ lên môi hắn.

Vân Vy cưỡng hôn Cố Thừa Duật?

Cố Thừa Duật không khỏi bất ngờ, hắn dùng sức đẩy Vân Vy ra, cảnh cáo cô:

- Nếu em còn tiếp tục làm loạn thì em sẽ hối hận.

Thật lòng Cố Thừa Duật đang cố hết sức kiềm chế bản thân không động vào cô. Hắn không thể cứ thế mà lún sâu hơn được.

Vân Vy mỉm cười đầy dụ hoặc:

- Hối hận thì sao? Em là vợ anh cơ mà. Đã là vợ chồng... em sẽ không hối hận...

Cố Thừa Duật chăm chú nhìn Vân Vy, cánh tay hắn siết chặt eo nhỏ của cô:

- Em say rồi, em có biết mình đang nói gì không?

- Em biết, em biết chứ.

Vân Vy cũng nhìn thẳng vào đôi mắt âm u của Cố Thừa Duật. Đôi mắt xinh đẹp phủ tầng sương mỏng, mơ hồ mông lung. Cô biết rõ bản thân mình đang làm gì, nhưng cô chỉ muốn níu kéo hắn lại thôi mà.

Cố Thừa Duật giữ chặt gáy cô, lại áp môi mình xuống nồng nhiệt hôn. Dù biết Vân Vy bây giờ chỉ là kẻ say, nhưng hắn điên thật rồi, không còn cách nào có thể kiềm chế được bản thân nữa.

Vì sao ông trời lại bắt hắn phải hận một người mà mình không tài nào hận nổi thế này?

Mi mắt Vân Vy run run, yếu ớt đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt, sự nóng bỏng dường như đang đốt cháy từng tết bào trong cô. Hai tay cô cũng vòng lên cổ hắn, cô gấp gáp thở dốc.

Cố Thừa Duật gầm nhẹ, hoàn toàn mất hết lí trí. Hắn ngồi dậy và cởi áo sơ mi của mình ra, sau đó lại cúi xuống hôn cổ cô, dần dần tiến tới hàng xương quai xanh quyến rũ.

Vân Vy cắn môi, nhưng cũng không thể nào ngăn được bản thân bật lên tiếng rên rỉ khe khẽ. Cố Thừa Duật không chút nương tình, men theo từng đường cong ngọt ngào quyến rũ của cô, lần mò xuống dưới. Đi tới đâu, áo ngủ được cởi ra tới đó, cảnh xuân hiện lên trước mắt Cố Thừa Duật.

Thân thể ngọc ngà không tì vết, tựa như thánh nữ được đưa lên tế đàn. Dưới ánh trăng, làn da Vân Vy thoáng đỏ ửng, cô theo bản năng mà cắn môi.

Cố Thừa Duật mê mẩn ngắm nhìn thân thể của cô khiến cô xấu hổ vô cùng.

- Thừa Duật...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!