Chương 42: Buổi sáng bất ngờ

Đột ngột bị nắm lấy tay, Vân Vy hoảng hốt vô cùng. Cô ra sức cố kéo tay mình ra, nhưng chút sức lực yếu ớt của cô sao có thể địch nổi tên đàn ông đang say cơ chứ?

Cố Thừa Duật chỉ dùng chút sức đã có thể kéo cô ngã xuống giường. Tiếp đó hai chân hắn gác lên cô, hai tay ôm cô như thể đang ôm gối ngủ của mình. Vân Vy há hốc mồm vì sốc trước hành động bất ngờ của Cố Thừa Duật, cô ra sức giẫy giụa:

- Này, đừng có nhân cơ hội thế chứ?

Nhưng Cố Thừa Duật lúc này đã nhắm mắt ngủ say, căn bản là không thể ý thức được gì cả. Vân Vy điên tiết, lần nữa muốn đẩy hắn ta thì đột ngột hắn lại siết chặt cô hơn:

- Mẹ ơi đừng đi, con muốn ngủ cùng mẹ mà.

Vân Vy dở khóc dở cười nhìn Cố Thừa Duật. Thì ra cũng có ngày hắn làm ra bộ mặt trẻ con này khi ở trước mặt cô sao? Đây có còn là Cố Thừa Duật mà cô biết hay không?

Nhưng mà ngẫm lại, bộ dạng này của hắn cũng có chút đáng yêu.

Vân Vy không còn cố giãy giụa nữa, cô nằm yên để mặc cho Cố Thừa Duật biến mình thành gối ôm, tư thế ngủ của hắn hết sức tồi tệ. Cô không chắc mình có thở được cho tới mai không, hắn ta cứ siết chặt cô như vậy khiến cô khó ở vô cùng.

Vân Vy lại nghe thấy Cố Thừa Duật lẩm bẩm gì đó, dường như là hắn đang sợ hãi, thân thể to lớn không ngừng run rẩy. Vân Vy càng bất ngờ hơn nữa, nhưng cũng có chút lo lắng:

- Anh bị sao vậy?

Vân Vy quan tâm hỏi, cô không nghĩ Cố Thừa Duật khi uống rượu vào lại nát như thế, hay là hắn đang có tâm sự gì? Đột nhiên Vân Vy có chút động lòng, cô liền vươn tay ra ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi hắn.

Được cô vỗ về, Cố Thừa Duật yên tâm hơn, mi tâm cũng dần giãn ra. Hắn đã ngủ say rồi, chỉ còn mình cô vẫn mở mắt ngắm nhìn hắn.

Không phải là Vân Vy không muốn ngủ, mà là hắn ta ôm cô như vậy khiến cô không tài nào chợp mắt được. Thôi thì đành chịu thiệt thòi một chút vậy, ngày mai Cố Thừa Duật tỉnh rượu rồi tính sổ với hắn sau.....

Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng khiến cho Vân Vy tỉnh ngủ. Cô lúc này mới lờ đờ mở mắt ra, thì ra trời đã sáng rồi. Nhưng có một chuyện khiến cô vô cùng kinh hãi, đó là Cố Thừa Duật vẫn đang nằm cạnh cô?

Trời đất ơi cô có đang mơ không? Hắn còn đang mở mắt nhìn cô chằm chằm nữa. Cái nhìn này khiến cho trí óc Vân Vy hoảng loạn, cô lập tức muốn quay mặt né tránh. Nhưng Cố Thừa Duật đã nhanh hơn một bước, hắn bắt lấy cằm cô, ép cô phải nhìn mình.

Vân Vy hoang mang tột độ, trái tim cô đập thình thịch.

Cố Thừa Duật im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng:

- Đêm qua là cô đưa tôi lên giường?

Nghe câu hỏi bất chợt của Cố Thừa Duật, trái tim Vân Vy như thể sắp rớt ra ngoài. Câu hỏi này... có chút mờ ám sao sao ấy. Cô theo thói quen của mình mà cắn cắn môi rồi gật đầu.

Nhưng hành động cắn môi của Vân Vy vô tình lọt vào tầm mắt Cố Thừa Duật. Hắn nhíu mày, lập tức đưa ngón tay lên vuốt ve cánh môi cô, ép cô phải nhả nó ra.

Hai má Vân Vy đỏ bừng.

Cố Thừa Duật nhìn cô, hắn cất giọng khàn khàn:

- Cô có biết hành động vừa rồi của mình là gì không?

Vân Vy ngơ ngác lắc đầu, không hiểu hàm ý trong câu nói của Cố Thừa Duật là gì?

Cố Thừa Duật hờ hững nhìn cô, một giây tiếp theo, hắn đột ngột cúi đầu xuống bao phủ lên toàn bộ cánh môi của cô. Vân Vy kinh hãi trợn mắt, nhất thời quên việc phải đẩy hắn ra.

Cố Thừa Duật say sưa hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng, dường như hắn đang muốn đoạt hết tất cả hương vị ngọt ngào trong cô. Hai má Vân Vy đỏ bừng, cả cơ thể trở nên mềm nhũn không sức lực.

Đầu óc cô chỉ có một câu hỏi duy nhất!

Hắn ta... sao lại hôn cô?

Vân Vy há miệng thở dốc, vô tình để cho Cố Thừa Duật có cơ hội đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô, quấn quýt với lưỡi cô. Vân Vy cảm thấy khó thở, nhưng cũng chỉ đành cho hắn hôn mình như vậy. Mãi một lát sau, Cố Thừa Duật mới để cho Vân Vy được thở.

Vân Vy không ngừng thở dốc, cô ngước mắt lên nhìn hắn đầy mơ hồ. Cô theo phản xạ tự nhiên mà mím môi lại, tựa như đang muốn cảm nhận lại dư vị của nụ hôn quyến luyến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!