Ở một nơi khác...
Mạc Y Nhiên chạy về nhà trong sự sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy. Nghĩ tới khi nãy cô ta chỉ nói mấy câu với ông Vân thôi, tự nhiên tình trạng của ông Vân lại chuyển biến tồi tệ như vậy.
- Không, không phải tại mình, không phải tại mình.
Chưa bao giờ Mạc Y Nhiên sợ hãi như vậy, cô ta sợ ông Vân sẽ xảy ra chuyện thật. Lúc này đây cô ta chỉ muốn cầu cứu Cố Thừa Duật, nhưng gọi điện cho hắn mà mãi hắn chẳng nghe máy.....
Bệnh viện...
Cố Thừa Duật chưa hề có ý định rời đi, hắn đã tới xem camera giám sát của phòng bệnh. Đứng trước màn hình camera, hắn khẽ nhíu mày. Hình ảnh của Mạc Y Nhiên hiện lên sắc nét như vậy, còn thấy cả lúc ông Vân vô cùng kích động khi Mạc Y Nhiên nói gì đó.
Vừa nãy người giám sát camera vừa ra ngoài nhận bưu phẩm, Cố Thừa Duật không suy nghĩ gì nhiều, nhân lúc không có ai ở đây mà xoá đoạn video đó đi. Nhưng hắn vẫn không quên giữ lại một bản cho mình. Xong xuôi, hắn mới yên tâm rời đi.
Xe ô tô lập tức phóng thẳng tới biệt thự riêng của Mạc Y Nhiên. Mạc Y Nhiên nghe tiếng chuông cửa dồn dập, cô ta hoảng sợ vô cùng, cứ nghĩ là oan hồn của ông Vân tới đòi mạng.
Mạc Y Nhiên không ngừng gào thét, ném đồ đạc về phía cửa, cho tới khi nhận được cuộc gọi của Cố Thừa Duật.
Cô ta oà khóc nghe máy:
- Duật, Duật...
- Mau mở cửa cho anh.
Nghe Cố Thừa Duật nói vậy, Mạc Y Nhiên như tìm được phao cứu tinh, vội vã chạy tới mở cửa. Thực sự là Cố Thừa Duật rồi, Mạc Y Nhiên lập tức nhào vào hắn, oà khóc nức nở.
Cố Thừa Duật vỗ vỗ lưng Y Nhiên, vào nhà và đóng cửa lại. Mạc Y Nhiên khóc lóc thảm thiết, cô ta lúc này vẫn đang chìm trong sợ hãi vô cùng:
- Hức hức, Duật, em sợ...
Cố Thừa Duật dỗ dành cô ta:
- Không sao đâu, đừng sợ...
Không cần nói Cố Thừa Duật cũng biết lí do vì sao Mạc Y Nhiên lại sợ hãi như vậy. Đích thực chính là Mạc Y Nhiên gián tiếp gây ra cái chết của ông Vân, cô ta đã nói những gì chứ? Cố Thừa Duật rất muốn chất vấn cô ta, nhưng nhìn cô ta khóc lóc như vậy hắn lại không nỡ.
Mạc Y Nhiên khóc sướt mướt. Không biết qua bao lâu, cô ta mới chịu nín.
Cố Thừa Duật đưa tay lên lau nước mắt cho Y Nhiên, an ủi:
- Không sao rồi, em nín đi.
Mạc Y Nhiên cũng gật đầu, rồi lại ngước lên nhìn Cố Thừa Duật. Nghĩ tới chuyện của ông Vân, cô ta lại sợ hãi vô cùng:
- Duật... em... nếu như em có lỡ làm sai thì anh có trách em không?
Lúc này Mạc Y Nhiên thực sự mong chờ câu trả lời của Cố Thừa Duật.
Cố Thừa Duật chỉ im lặng nhìn Y Nhiên một lúc rồi nghiêm giọng chất vấn. Nếu là trước kia, hắn sẽ không chần chừ gì mà trả lời câu hỏi này của Mạc Y Nhiên. Cho dù cô ta có làm sai đi chăng nữa, hắn cũng sẽ bao dung. Nhưng lúc này hắn chẳng còn đâu tâm trạng nữa, ánh mắt hoàn toàn né tránh, căn bản là không muốn trả lời Y Nhiên.
- Y Nhiên, em có biết là mình vừa gây ra chuyện gì không?
Bị Cố Thừa Duật hỏi ngược lại bằng câu này, Mạc Y Nhiên hoảng hốt sợ hãi. Mặt cô ta tái nhợt:
- Duật... anh biết rồi sao?
Không thể nào, sao Cố Thừa Duật có thể biết chuyện này chứ? Mạc Y Nhiên hoảng sợ, cô ta lập tức oà khóc tỏ vẻ đáng thương:
- Em thật sự không cố ý, em không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Duật... em sai rồi, anh đừng giận em có được không, xin anh...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!