Vân Vy một mình ngồi ở một chỗ yên tĩnh, cô xoa xoa bụng cho đỡ đau. Đúng lúc đó có một người giúp việc bước tới, đưa cho Vân Vy một ly nước ấm:
- Thiếu gia bảo tôi đưa cho thiếu phu nhân ạ.
Vân Vy bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn người giúp việc, rồi cô mỉm cười nhận lấy ly nước ấm. Vốn dĩ cô nghĩ khi nãy cũng chỉ là Cố Thừa Duật diễn kịch mà thôi. Thật không ngờ hắn sai người mang nước ấm tới cho cô thật.
Nghĩ tới đây, cô lại khẽ cười tủm tỉm. Người giúp việc thấy thế, liền lễ phép hỏi tiếp:
- Xin hỏi thiếu phu nhân còn gì căn dặn không ạ? Cô cảm thấy chỗ nào không khoẻ thì cứ nói với tôi ạ.
Vân Vy áp lòng bàn tay vào ly nước ấm, cảm giác dễ dịu hơn. Cô khẽ nhấp một ngụm rồi lắc lắc đầu:
- Tôi không sao, cô cứ đi làm việc đi.
Người giúp việc mỉm cười rồi lui xuống. Vân Vy vừa cầm cốc nước ấm trên tay, vừa lén nhìn về phía Cố Thừa Duật. Hắn đang mời rượu khách khứa tới dự bữa tiệc ngày hôm nay, thay cho bố mẹ Cố. Nhìn từ xa, hắn càng tao nhã hơn như một vị thần, khuôn mặt anh tuấn chỉ hơi cười cười với mọi người. Vẻ ngoài lạnh lùng này, khiến người khác muốn gần nhưng lại không dám gần.
Vân Vy thầm cảm thán, người gì mà đẹp trai dữ vậy? Người đàn ông ưu tú như này là chồng của cô, thật khiến cho cô cảm thấy áp lực mà.
Cố Thừa Duật sau khi mời rượu mọi người xong, hắn quay người lại, vô tình nhìn thấy Y Nhiên đang ngồi ở một góc phía xa xa. Cố Thừa Duật nhướn mày, xin phép mọi người rồi bước tới chỗ Y Nhiên.
Y Nhiên thấy Cố Thừa Duật đã nhìn thấy mình, cô ta vui sướng.
- Duật...
- Đi theo anh.
Cố Thừa Duật nắm tay Y Nhiên, kéo cô ta tới căn phòng cuối hành lang, nơi ít người ra vào nhất. Y Nhiên lập tức ôm chầm lấy hắn, oà khóc nức nở, tủi thân vô cùng:
- Duật, hic hic...
Cố Thừa Duật cũng chỉ biết ôm Y Nhiên, an ủi cô ta:
- Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.
- Nhưng mà em thấy khó chịu. Em rất khó chịu khi thấy anh và Vân Vy hạnh phúc bên nhau... Em sợ, sợ sẽ mất anh, hức hức...
Cố Thừa Duật cũng hiểu cho sự lo lắng bất an của Y Nhiên, hắn càng ra sức vỗ về cô ta:
- Chờ sau khi Vân Vy hết giá trị lợi dụng, anh sẽ lập tức ly hôn với cô ta mà. Em đừng nghĩ nhiều nữa, thời gian này nghỉ ngơi cho khoẻ, nghe chưa?
Mạc Y Nhiên nghe vậy, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Cố Thừa Duật:
- Vậy anh hứa đi.
- Ừ, hứa.
Cố Thừa Duật mỉm cười đầy cưng chiều Y Nhiên rồi ngoắc tay hứa với cô ta. Y Nhiên lau nước mắt rồi mỉm cười toe toét y như đứa trẻ vừa nhận được quà:
- Duật. Em yêu anh.
Nói rồi Y Nhiên kiễng chân lên hôn Cố Thừa Duật một cái. Cố Thừa Duật xoa xoa hai má cô, rồi căn dặn:
- Bây giờ anh sẽ kêu Vũ Luận tới đón em. Giờ này không thể để Vân Vy nhìn thấy em được.
Khó khăn lắm Cố Thừa Duật mới khiến cho Vân Vy hết nghi ngờ, giờ này mà để Vân Vy thấy Y Nhiên, chẳng khác gì bao công sức của hắn đổ hết xuống sông xuống biển?
Mạc Y Nhiên lại càng không dám bướng bỉnh cãi lại lời của Cố Thừa Duật. Tuy trong lòng không muốn ra về "tay không" như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
"Thời gian còn nhiều, mình sẽ từ từ lấy lòng bố mẹ của Duật vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!