Sau khi Y Nhiên ngủ say, Cố Thừa Duật mới bước ra ngoài. Thuộc hạ của hắn nãy giờ không tìm thấy Vân Vy đâu cả, lúc này là 3h sáng rồi Cố Thừa Duật thật lòng không thể yên tâm nổi. Đúng lúc hắn định đích thân đi tìm cô thì chuông điện thoại vang lên.
- Alo!
Là Hàn Dạ Ảnh gọi. Cố Thừa Duật lập tức nghe máy.
- Tới đón vợ cậu về, nhanh.
Đầu dây bên kia, Hàn Dạ Ảnh nói bằng giọng cười cợt. Chọc tức Cố Thừa Duật chính là sở thích biến thái của anh ta. Anh nghĩ chắc tới giờ Cố Thừa Duật cũng đủ sốt ruột lắm rồi.
Biết là Hàn Dạ Ảnh đang cười nhạo mình, Cố Thừa Duật tức giận vô cùng, nhưng hắn vẫn giữ nguyên giọng điệu hời hợt không quan tâm:
- Tôi không thèm.
- Ái chà chà. Cậu mà còn không nhanh chân lên, tôi không biết sẽ làm gì vợ đẹp của cậu đâu đó.
Câu nói này thực sự đã chọc tức Cố Thừa Duật thật rồi. Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, lúc này chỉ muốn đấm người:
- Cậu dám?
- Hê hê, vậy thì mau tới nhanh lên.
Cúp máy, Hàn Dạ Ảnh cười đắc ý. Cái tên Cố Thừa Duật này, ngoài miệng luôn nói không thích Vân Vy, không muốn quan tâm tới cô. Nhưng rõ ràng là hắn thật sự rất quan tâm cô mà. Mới trêu vài câu đã tức giận như vậy rồi, thật không giống tác phong của hắn một chút nào.....
Cố Thừa Duật trên đường tới đón Vân Vy về nhà, trong lòng không khỏi tức giận. Cô khi nãy tỉnh một lúc, nhưng giờ lại ngủ tiếp rồi. Hơn nữa cô còn ngủ rất say khi ở nhà của một người đàn ông khác?
Giỏi lắm!
Cố Thừa Duật mặc dù có tức giận tới đâu, xong vẫn rất nhẹ nhàng bế cô lên xe, không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô. Đáy mắt hắn lúc này, lửa giận cũng không còn nữa. Nhìn dáng vẻ ngủ rất ngoan của cô, khiến cho hắn sinh ra cảm giác muốn bảo vệ cô.
Hàn Dạ Ảnh nháy nháy mắt:
- Về vui vẻ nha!
Vui được cái khỉ. Cố Thừa Duật không nói gì, chỉ lườm Hàn Dạ Ảnh một cái rồi nhanh chóng lái xe về.
Suốt đường về, hắn không ngừng ngắm nhìn cô. Ma xui quỷ khiến hắn đưa tay lên, chạm vào gương mặt xinh đẹp cũng có chút nhợt nhạt của cô:
Cảm nhận được da thịt mát lạnh của cô, lòng hắn lại rạo rực. Nhưng hắn cũng lập tức dẹp bỏ suy nghĩ đó đi, buông tay ra khỏi cô.
"Nếu muốn trách, thì hãy trách sự dại dột của cô hồi nhỏ, Vân Vy."
...
Sáng sớm hôm sau...
Vân Vy bị ánh nắng mặt trời chói chang làm cho tỉnh ngủ. Khi tỉnh dậy, cô thấy căn phòng mở toang rèm ra. Chết tiệt, định không cho bổn tiểu thư ngủ hay gì? Cô buột miệng chửi thề, lười biếng chùm chăn lại ngủ tiếp. Nhưng chẳng bao lâu sau, chăn bị một lực mạnh kéo ra.
Vân Vy tức giận trừng mắt:
- Anh làm cái trò gì vậy hả...á?
Lúc cô hoàn hồn lại, cả người cô đã bị vòng tay của Cố Thừa Duật bao vây lại. Trước mắt cô chỉ toàn là một mùi hương nam chính thuộc về riêng hắn, cô vô tình chạm vào đôi mắt u ám kia, nó đang nhìn cô chằm chằm như muốn giết người.
Cố Thừa Duật giữ hai tay cô lại, tức giận vô cùng:
- Cô còn biết tôi đang làm trò gì sao? Sở trường của cô là câu dẫn đàn ông nhỉ?
Hôm qua cô ngủ say quá, hắn không nỡ đánh thức cô. Nhưng bây giờ cô tình dậy rồi, hắn không thể tha cho cô được. Nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra vào tối qua, lòng hắn lại khó chịu vô cùng. Nhất là khi cô ngoan ngoãn ngủ say ở nhà Hàn Dạ Ảnh, một tên nổi tiếng phong lưu chẳng tốt đẹp gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!