Chương 8: (Vô Đề)

Thật may mắn khi máu của Taehyung  tương thích với Jungkook  100%. Ca phẫu thuật diễn ra khá thành công, mọi người điều thở dài nhẹ nhõm. Bác sĩ bảo chỉ cần qua 1 tuần nữa cậu sẽ tỉnh lại và hôm nay là ngày thứ 3 cậu rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Trong bệnh viện giờ chỉ còn mỗi Taehyung. Jimin đã thức 2 ngày ở bên Jungkook rồi vì quá mệt mỏi nên lúc sáng đã được Suga đưa về nghỉ ngơi hôm sau lại đến, vẫn như mọi ngày vào giờ này hắn sẽ nhẹ nhàng lau tay lau mặt cho cậu bằng nước ấm. Taehyung đưa tay di chuyển nhẹ nhàng sợ ảnh hưởng đến những vết trày do ngã gây nên sẽ làm cậu đau.

"Em ngủ nhiều hơn tôi nghĩ đấy" hắn vừa lâu tay vừa nói chuyện với Jungkook. 3 ngày nay Taehyung điều như thế làm việc xong hắn sẽ ngồi nói chuyện với cậu, nhưng trả lời lại hắn chỉ là một khoảng không im lặng.

"......" được một lúc thì tay Jungkook có phản ứng ngón tay chợt cử động. Taehyung thấy vậy liền đi đến sau giường nhấn vào nút báo động cho bác sĩ vào, sau đó đi đến nắm lấy bàn tay vừa cử động của cậu...

"Không ngờ cậu ấy lại tỉnh nhanh như vậy, kháng thể trong người cậu ấy rất tốt. Hồi phục nhanh hơn người bình thường. Nghỉ ngơi thêm vài ngày nếu muốn cậu ấy có thể xuất viện" bác sĩ đi vào kiểm tra tổng quát hết cho cậu cầm bệnh án lên nói.

"Cảm ơn hyung" Taehyung nắm tay ngồi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt có những vết xước nhỏ của cậu mà không khỏi xót xa. Jungkook  im lặng không nói gì cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn đang bao trọn tay mình mà nâng niu kia.  Cả hai còn không để ý đến người bác sĩ đang đứng bên cạnh từ nảy đến giờ.

"Taehyung ra đây với hyung một lát" Bác sĩ quay ra gọi hắn.

"Đợi tôi tí" Taehyung đứng dậy nói với Jungkook một tiếng cẩn thận đắp chăn lại cho cậu rồi ra ngoài.

"Chuyện gì vậy hyung?" hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi tiến đến chỗ người bác sĩ mà hắn gọi là hyung kia.

"Cơ thể của cậu ấy nói bình thường thì là nói dối cũng không thể nói là cậu ấy có bệnh, nhưng không hiểu tại sao vết thương của cậu ấy có thể hồi phục nhanh đến vậy. Tiến độ như vậy nếu đối với người bình thường thì phải mất đến tận một tháng. Trong cơ thể cậu ấy có một thứ gì đó khiến vết thương lành lại một cách nhanh đến chóng mặt" SeokJin ngồi xuống băng ghế nhìn Taehyung, anh nói hết những gì mà anh biết cho hắn nghe.

"Ý hyung là sao?"

"Hyung  không rõ kiểm tra tổng quát cơ thể không có vấn đề gì bất thường. Nhưng các tế bào máu của cậu ấy khi bị tách ra còn chưa tới 2s đã khôi phục lại trạng thái bình thường hyung không thể tìm ra được lí do"

"Vậy có ảnh hưởng gì không?"

"Không. Như thế càng tốt với cậu ấy chứ không ảnh hưởng gì cả"

"Được rồi" Taehyung nghe vậy liền yên tâm mà quay lại phòng cậu. Trong lòng có chút vui vì không ảnh hưởng gì tới cậu cả.

"Mà Taehyung này!" Seokjin gọi theo hắn.

"Tí nữa NamJoon sẽ đến" hắn biết anh định nói gì liền nhanh chóng trả lời...

"Ch...ủ.... tịc.h?" Jungkook nghe có tiếng mở cửa cố nheo mắt lại nhìn người đang tiến tới.

"Em cứ nằm đi không cần ngồi" Taehyung thấy Jungkook đang chống tay ngồi dậy liền chạy tới đỡ cậu nằm xuống lại, lấy một chiếc gối vừa phải đưa xuống kê đầu cho cậu khỏi bị mỏi cổ.

"Tôi nằm bao lâu rồi?" Jungkook  được đỡ nằm xuống một cách thoải mái rồi ngước lên nhìn hắn hỏi.

"Hôm nay là ngày thứ 3"

"......"

"Em có muốn ăn gì không?" Taehyung lấy tay chỉnh lại những cộng tóc bù xù trên trán cho Jungkook, từng cử chỉ hành động đều hết sức ôn nhu.

Cậu lắc đầu....

" Jimin cậu ấy biết chứ?" Jungkook bất chợt nhớ ra mình bị thương như này sẽ khiến Jimin rất lo lắng..

"Cậu ấy ở đây 2 nga, mới về lúc sáng" Taehyung ngoài miệng trả lời nhưng trong lòng có chút buồn.

Vì tại sao cậu lại không hỏi đến hắn?

"À anh NamJoon không sao chứ?"

"Chỉ bị gãy xương vai"

"Nói với anh ấy cho tôi.. xin lỗi" nghe đến NamJoon cũng bị thương Jungkook liền cúi đầu hối lỗi. Vì cậu đã biết xe bị đứt phanh mà quên nói cho hắn biết hại cho NamJoon phải lái rồi bị thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!