Chương 15: Tâm Tư Jungkook

Quay lại 1 phút trước, khi Mary định đưa tay lên tát Jungkook cái nữa nhưng cậu kịp thời bắt lấy tay ả, đúng lúc thấy Taehyung đang từ cửa bước vào ả liền vung tay ngã nhào xuống đất dưới con mắt nhìn thấu hồng trần của cậu.

"Không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?" Taehyung tiến đến lo lắng hỏi, lấy tay Jungkook lên xem có bị trày xước chỗ nào không, bàn tay to lớn nhẹ nhàng áp lên cái má đang dần sưng đỏ của cậu. Đúng! Mọi người không nhầm đâu người Taehyung hỏi là Jungkook chứ không phải là người nằm dưới đất kia.

"Taehyung à! Em mới là người bị hại đấy" Mary tức đến ói máu nhưng vẫn diễn cho đến cùng, khó khăn đứng dậy còn giả vờ xoa xoa cổ tay, mặt đã chảy ra vài giọt nước mắt cá xấu.

"....."Taehyung một chút cũng không quan tâm đến ả, cái hắn quan tâm bây giờ là cậu là Jungkook mà thôi. Jungkook rút tay khỏi Taehyung đưa hai tay vào túi tiến đến gần, cúi người xuống đưa mặt sát tai ả nói.

"Chị à! Tôi biết cuộc sống có rất nhiều vai diễn, nếu chị diễn tốt thì người đời sẽ nói chị là 1 diễn viên chuyên nghiệp, còn nếu chị diễn mà đéo ra diễn thì tôi sẽ tiễn chị đi nhé? Chị mà còn đứng đây làm màu thêm một giây nào nữa thì tôi sẽ cho chị ngã xuống đống kia thật đấy, tôi không phải dạng thương hoa tiếc ngọc như người khác đâu, nhất là với thể loại như chị" Jungkook nhếch khoé môi, nở một nụ cười vô cùng trào phúng, âm thanh lành lạnh mà phát ra từng chữ khiến ả phải rùng mình.

"Mày...." Mary nghiến răng căng cắt, ánh mắt hằn lên những vệt đỏ vì tức giận.

"Ra ngoài" Taehyung thấy một cảnh như thế trong lòng cảm thấy khó chịu, bảo Mary ra ngoài, Jungkook thẳng người, đứng sang một bên nhường đường cho ả đi.

"Snack của tôi đâu?" Khi ả đã ra ngoài Jungkook mới quay qua nhìn xuống tay hắn.

Taehyung hướng mắt đến hai bị lớn đang được đặt dưới đất không xa "Đằng kia"

"Tôi không sao hết, đừng chau mày nữa, thật sự rất xấu" cậu đưa tay ấn vào giữa hai chân mày bị chau lại như muốn chạm vào nhau của Taehyung

"Thật?"

"Ừm" Jungkook gật đầu, bấy giờ mày hắn mới yên tâm mà giãn ra.

"Nhưng má của em?"

"Như mèo cào thôi"

"Mary đánh em?" Taehyung ngồi xuống sofa kế bên Jungkook, thật ra hắn không nghĩ cậu là sẽ là người ra tay, chỉ là hắn muốn hỏi xem cậu sẽ trả lời như thế nào mà thôi.

"Đoán xem" Jungkook đưa miếng snack lên miệng trả lời mắt vẫn hướng vào ti vi.

"Tôi tin em" Taehyung nói một câu không đầu không đuôi mà trả lời lại cậu.

"Hả?" Jungkook nhướng mày qua nhìn.

"Ăn ít thôi tí còn ăn trưa" Taehyung đứng dậy xoa đầu cậu sau đó đi lại bàn làm việc gọi nhân viên vào dọn dẹp chỗ đổ bể kia.

Jungkook vừa bóc túi snack vừa nhìn xuống chiếc ipad vừa gửi lịch hẹn của chủ tịch thông báo cho hắn "À hôm nay, anh có cuộc hẹn cùng với ông Vinal vào lúc 2 giờ chiều"

Vinal? Tên này cậu nghe rất quen.

"Được chuẩn bị đi, em đi với tôi"

"Vâng" Jungkook gật đầu đã biệt, chuyện đi gặp đối tác cùng Taehyung cũng không phải lần đầu, là thư kí đây vốn dĩ là công việc của cậu, vả lại hắn chính là muốn đi cùng cậu chứ không muốn cùng những thư kí khác...

Đến điểm hẹn, cả hai tiến tới quầy tiếp tân, cô nhân viên của một nhà hàng năm sao lên tiếng hỏi Taehyung "Quý khách có đặt bàn trước không ạ?"

"Kim Taehyung" hắn diện vô biểu tình trả lời.

"Vâng thưa ngài đi lối này" cô nhân viên kiểm tra một lúc, xác định chắc chắn sau đó bước trước chỉ đường cho hai người.

*cạch*

Taehyung và Jungkook mở cửa bước vào một phòng ăn Vip của nhà hàng nhìn sơ qua nó khá sang trọng mang lại cho thực khách không gian ẩm thực hài hòa với đồ nội thất cao cấp và hoàn hảo, trước mặt có một lão già khoảng chừng 48 50 tuổi, ắt hẳn lão chính là Vinal, đằng sau có hai tên vệ sĩ Jungkook thầm nghĩ: 'Trái Đất thật tròn'

Vinal chính là người mà Pekey đã nói, là người mà muốn xử lí cậu khi còn trên đất Hàn cũng là người mà cậu theo dõi ở bar cách đây vài ngày, nhưng lão làm sao có thể nhận ra trong khi đến mặt cậu lão còn không biết.

"Tới rồi sao, ngồi đi" Lão ta đứng dậy chào, Taehyung cũng gật đầu rồi tiến đến bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!