"Em khó chịu ở đâu?" về đến nhà Taehyung đã nhanh chân bồng Jungkook lên phòng sau đó cởi bớt áo khoác bên ngoài ra cho cậu giống như cách mà Jimin đã làm.
"....." Jungkook đang dần mất đi ý thức, cậu không còn biết bất cứ chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm nhận được cơ thể đang bắt đầu có phản ứng, Taehyung đưa tay lên lâu mồ hôi nhưng tay chợt khựng lại khi thấy da cậu xuất hiện những chấm màu đỏ chi chít đang thi nhau hiện lên trước làn da trắng hồng, Taehyung rối như tơ tằm hắn không biết phải làm gì bây giờ, không biết Jungkook đang làm sao, cũng không biết cách chữa, hắn với lấy điện thoại định đưa lên tai nghe.
"Đừng... đừng gọi bác sĩ" Jungkook dùng chút ý thức nhỏ nhoi khó khăn ngăn hành động gọi bác sĩ của Taehyung lại, vì có gọi thì cũng không giúp được và cậu cũng không muốn người khác tìm hiểu về bệnh tình của mình.
"Rốt cuộc em bị làm sao?"
"......" Jungkook quặn quại khó chịu gân trên mặt đã bắt đầu nổi lên và cơn đau đang bắt đầu truyền đến, cả người cứng đờ ra, cậu nghiến răng, nắm tay thắt chặt lại những ngón tay báu vào nhau khiến nó rỉ máu, Jungkook cắn răng chịu đựng từng cơn đau đang dày vò mình. Taehyung bối rối lo sợ nhìn cậu đang quặn quại nằm trên giường, hắn nắm chặt lấy tay Jungkook để ngăn cậu tự làm đau bản thân.
"Alo" hắn cố lấy lại bình tĩnh sau đó nhấn một dãy số gọi, nhưng lần này không phải gọi cho bác sĩ nữa.
[Tao nghe nè! Chuyện gì thế Taehyung?]
"Suga mày đang ở cùng Jimin phải không? Đưa máy cho cậu ấy giúp tao. Mau lên" hắn dường như quát lên trong điện thoại.
[Đợi..... đợi chút]
[Jimin nghe đây?]
"Jimin? Jungkook uống phải rượu bây giờ phải làm sao?"
[Cái gì? Jungkook uống rượu ă? Tại sao lại uống rượu chứ?"
"Cậu bình tĩnh đã, nói tôi biết giờ phải làm sao?" Taehyung trấn an Jimin mặc dù bản thân mình đang hoảng hơn cả y, trước mắt muốn giúp Jungkook thì phải thật sự bình tĩnh.
[Thuốc.. thuốc cho cậu ấy uống thuốc]
"Thuốc? Ở đâu?" Taehyung nghe nói cậu có thuốc liền lật đật đi kiếm.
[Trong ngăn tủ đầu giường hộc thứ hai, nghiền nát ra cho Jungkook uống, cẩn thận xem chứ không cậu ấy sẽ cắn lưỡi đấy, sau khi uống thuốc, vài phút nữa nhiệt độ cơ thể Jungkook sẽ giảm nhớ tăng nhiệt độ trong phòng lên mức cao nhất rồi lấy thêm chăn đắp cho cậu ấy ]
"Được! cảm ơn"
[Trông cậy vào anh, chăm sóc Jungkook giúp tôi]
Taehyung làm theo những lời Jimin nói, cố gắng nghiền nát viên thuốc ra, nhẹ nhàng đỡ Jungkook ngồi dậy đưa ly nước chứa thuốc lên miệng, nhưng răng cậu đang nghiến rất chặt không thể nào đưa thuốc vào được. Loay hoay một lúc vẫn không thể cho thuốc vào miệng mà ngược lại còn đổ một ít ra ngoài, Taehyung không nói không rằng liền đưa ly thuốc lên miệng mình mà ngậm lấy sau đó nâng gáy Jungkook lên áp môi mình lên môi cậu, dùng lưỡi mình tách răng cậu ra không nhanh không chậm đẩy thuốc qua, mãi một lúc cuối cùng Jungkook cũng uống được thuốc. Thấy cậu đã nuốt thuốc xuống Taehyung bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm nhưng gương mặt cậu vẫn như thế vẫn không thay đổi.
Thuốc bắt đầu ngấm vào các tế bào, Jungkook co người lại rúc người vào chiếc chăn ấm của mình, Taehyung thấy vậy liền lấy điều khiển tăng nhiệt độ lên mức cao nhất. Sau đó ngồi xuống kiểm tra xem cậu đã khá hơn chưa, nhưng hắn chợt giật mình khi vừa chạm vào cậu, cơ thể Jungkook lạnh như một tảng băng hắn bất ngờ đưa tay sờ đến tay cậu rồi mặt cậu chỗ nào cũng lạnh cả.
Taehyung nhớ lời của Jimin mà đi lại mở tủ đồ lấy thêm chiếc chăn đắp lên nhưng Jungkook càng thu mình lại hơn. Thấy cậu đang chật vật vì lạnh hắn đau lòng không thôi, Taehyung chưa bao giờ thấy cậu như thế này cả, thường ngày chỉ thấy gương mặt lạnh lùng nhưng có chút gì đó đáng yêu chứ chưa thấy gương mặt tái xanh nổi đầy gân như bây giờ, hắn xót xa nằm xuống kế bên ôm lấy cậu vào lòng mặc cho người cậu có lạnh như thế nào đi chăng nữa hắn vẫn muốn sưởi ấm cho cậu. Cảm nhận được hơi ấm truyền vào cơ thể, Jungkook chui rúc vào bờ ngực của hắn mà ôm lấy, Taehyung thấy chưa đủ, liền khó khăn cởi bỏ chiếc áo người người ra để ngực trần, vì như thế nhiệt độ cơ thể nóng hơn, khi Jungkook ôm sẽ thấy ấm hơn, đặt người nhỏ nằm lên cánh tay, kéo chăn lên tủ lại cho cả hai, Taehyung vòng tay qua siết cậu thật chặt vào lòng, tay còn lại vỗ lưng người nọ theo nhịp như đang dỗ dành một đứa trẻ rồi nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu một nụ hôn dịu dàng.
Jungkook à! Đau lòng chết Taehyung rồi.
Được một lúc cảm thấy hơi thở người trong lòng đã ổn không còn gấp gáp khó khăn như ban đầu nữa, Taehyung kéo tay áo lên xem những chấm đỏ cũng đang dần nhạt đi, khuôn mặt trắng hồng như thường ngày vì cả cơ thể đang được sưởi ấm, Taehyung thở hắt ra một hơi như trút bỏ được tảng đá nặng, hắn vẫn nằm đấy một tay ôm Jungkook như đang ôm bảo bối của mình trong lòng tay còn lại vỗ nhẹ lưng cậu an ủi, hắn dành hết thảy mọi sự cưng chiều của mình cho Jungkook chỉ duy nhất mình cậu, khi mọi thứ đã qua Taehyung mới yên tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
"Tae... Taehyung?" Jungkook mơ màng mở mắt, cảm giác như đang được ôm cậu ngước mặt nhìn khuôn mặt phóng đại của ai đó.
"Tỉnh rồi sao? Em thấy sao rồi? Ổn không? Có thấy đau chỗ nào không?" Taehyung thấy cậu đã tỉnh liền cuống cuồng lên hỏi, đêm qua hắn không dám ngủ say vì sợ nửa đêm cậu sẽ bị đau mà tỉnh dậy, nằm một lát hắn liền mở mắt ra kiểm tra xem cậu có làm sao không, mãi như thế đến gần sáng hắn mới chìm vào giấc ngủ sâu.
"Tôi.. ổn rồi" Jungkook khó khăn ngồi dậy thoát khỏi vòng tay hắn.
"Được rồi, tôi nấu gì cho em ăn nhé?" Taehyung cũng đứng dậy, đỡ cậu ngồi dựa vào thành giường cho thoải mái.
"Có chút đói" Jungkook xoa xoa bụng mình nở nụ cười nhạt.
"Vậy đợi tôi chút" Taehyung xoay lưng đi xuống bếp, Jungkook nhìn tấm lưng trần của người nọ, rồi nằm bất động trên giường. "Tối qua mình ôm anh ta ngủ sao?"
Sau 15 phút ổn định cảm xúc, che dấu đi sự ngượng ngùng Jungkook chân ướt chân ráo bước ra khỏi phòng men theo thành cầu thang đi xuống bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!