"Anh....?" Jungkook nghiêng qua nhìn khuôn mặt đẹp từng góc cạnh của hắn tim không khỏi bồi hồi.
Tại sao trên đời lại có người đẹp như vậy chứ?
"Còn đau không?" Taehyung nhắm mắt không trả lời, nhẹ nhàng chạm vào vết thương được chiếc áo bên ngoài che đi của cậu.
"Không" Jungkook thu lại ánh mắt của mình mà lắc đầu trả lời.
"Chắc sẽ để lại sẹo rồi"
"Không sao" Jungkook lại lắc đầu vì vết sẹo nhỏ này có đáng gì đâu chứ trong khi trên người mình còn có những vết to hơn.
"Tại sao hôm đó em không quay lại?" im lặng một lúc Taehyung vẫn giữ nguyên tư thế, thấy Jungkook không còn muốn thoát nữa nên tay cũng được nới lỏng ra.
"Hả?"
"2 năm trước ở Hoa Kì"
"2 năm trước?" Jungkook lại thắc mắc, cậu đang cố lục lại chút kí ức nhỏ nhoi của mình.
"Khi tôi bị một đám người tấn công em là người đã cứu tôi, nhưng sau đó lại bỏ đi, tôi đã ngồi chờ rất lâu rất lâu nhưng không thấy em quay lại. Khi mở mắt ra người đưa tôi đi chữa trị không phải là em..." Taehyung biết Jungkook đã quên nên kể lại từng chi tiết cho cậu nhớ.
"Người đó là anh sao?" Jungkook ngạc nhiên khi nghe hắn nói xong câu chuyện lúc này cậu mới ra, giật mình quay sang nhìn hắn.
"Trái Đất này nhỏ bé nhỉ?" Taehyung mở mắt đưa tay xoa đầu cậu nở một nụ cười không thể nào ôn nhu hơn.
"......" Nhỏ bé thật.
"Tôi đã cho người tìm em nhưng vì không có ảnh tên lại càng không nên không có chút tin tức nào cả, thật không ngờ em lại tìm đến tôi" Taehyung lại nhìn cậu trong ánh mắt tràn ngập nổi nhớ và yêu thương. Không ai biết khoảng thời gian bình phục, hắn đã tìm kiếm người cứu mình nhiều đến mức nào đầu, hắn dường như muốn lục tung cả Hoa Kì lên để tìm ra danh tính của người tối hôm đó, nhưng thứ trả lại hắn chỉ là nhưng câu đại loại như "không có manh mối", "không có kết quả"
"Tại sao lại tìm tôi?" Jungkook hơi thắc mắc vì sao phải tìm cậu cơ chứ, cậu cũng chỉ là không muốn thấy có người chết trên địa bàn của mình nên tiện tay giải quyết thôi.
"Vì tôi thích em... em tin không?" cả hai đều nhau đôi mắt xoáy sâu vào đối phương, đây là lần thứ hai Taehyung nói câu này với Jungkook, nhưng cậu vẫn có chút ngượng ngùng liền rời khỏi ánh mắt đó cúi xuống để che đi khuôn mặt đang đỏ ửng lên của mình, hắn nhìn dáng vẻ này của cậu có rất nhiều chỗ đáng yêu mà khẽ mỉm cười.
"........."
"Em vẫn chưa trả lời tôi... tại sao không quay lại?" Taehyung rất muốn biết tại sao cậu đã nói sẽ quay lại nhưng đợi mãi cho đến khi ngất đi vẫn chưa thấy bóng dáng của người nọ, ngay cả khi tỉnh lại cũng là một người xa lạ.
"Tôi có..... khi xong việc tôi có quay lại nhưng, người thì không thấy đâu" Jungkook cũng thành thật trả lời lại.
"Đừng rời đi nữa được không?" Taehyung nghe cậu nói mình có quay lại liền vui vẻ không thôi, bàn tay vô thức siết chặt hơn.
"Hửm?"
"Khi gặp em trước sảnh tôi đã nhận ra em chính là người tôi vẫn luôn tìm lúc đó tôi rất muốn giữ em lại không cho phép em rời xa tôi nữa, không muốn phải lục tung cả Hoa Kì lên để tìm ra em. Khi em gặp chuyện tôi rất muốn ở bên cạnh làm người chăm sóc em chứ không phải là Jimin, khi em vì cứu NamJoon mà bất tỉnh tôi thật sự rất sợ, sợ rằng em sẽ xảy ra chuyện gì, khi bệnh viện không đủ nhóm máu cho em, tôi rối đến mức không biết rằng mình cũng mang nhóm máu đó.
Trước đây tôi xem em là ân nhân nên muốn tìm em để trả ơn, nhưng bây giờ đối với tôi em không đơn giản là ân nhân nữa mà tôi đã yêu em mất rồi, yêu em ngay từ khi gặp lại em, Jungkook à" Taehyung bày tỏ lòng mình với Jungkook, nói ra hết những gì mình cất giấu bao lâu nay, vì nếu như hắn bỏ lỡ thêm giây phút nào nữa thì sẽ mất cậu vậy.
"Tôi ...." Nghe Jungkook định nói Taehyung thất thời cúi xuống gặm nhấm lấy cánh môi anh đào của cậu để chặn lại lời muốn nói, môi hắn nhẹ nhàng quấn lấy nó, Jungkook không đẩy ra mà ngược lại đưa tay lên vòng ra sau cổ hắn đáp lại nụ hôn đó. Thấy cậu hành động vậy hắn liền tách miệng người nọ đưa lưỡi vào bên trong luồng lách hết các ngõ ngách bên trong khoang miệng của cậu, Jungkook ngồi im thưởng thức thứ tư mật ngọt ngào mà Taehyung truyền tới.
Hai chiếc lưỡi dây dưa được một lúc khi thấy Jungkook không còn thở nổi nữa liền luyến tiếc tách ra, nụ hôn đầy ướt át đã lấy đi hết dưỡng khí trong buồng phổi khiến cậu gục đầu vào vai hắn mà thở hỗn hển, Taehyung cưng chiều xoa xoa tấm lưng cho cậu nở nụ cười vui, hạnh phúc. Khi đã lấy lại được hơi thở bình thường cậu ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt ủy khuất, đáng thương vì môi đã bị hắn chơi đùa đến sưng đỏ lên.
"Để xem anh có bản lĩnh giữ được tôi không đã" được một lúc Jungkook đưa tay lên điểm vào giữa trán hắn ra sau rồi đứng dậy rời đi.
"Được! Tôi sẽ bắt em ở bên tôi suốt đời"
"Tôi đi pha cà phê" nói rồi Jungkook ngượng ngùng đi ra khỏi cửa, Taehyung ở trong này đưa tay lên sờ lấy môi mình sau đó nở nụ cười, chưa có ai thấy hắn cười bao giờ cả vậy mà hôm nay nhờ cậu mà Taehyung cười khá nhiều.
Jungkook bước vào thang máy đứng chôn chân suy nghĩ về những lời hắn nói, Taehyung nói hắn tìm cậu? Hắn nói hắn yêu cậu?... vậy cậu thì sao? Cậu có yêu hắn không?. Nhưng nếu nói cậu không rung động trước hắn thì là nói dối, hắn đường đường là một tổng tài cao ngạo băng lãnh trước mặt mọi người vậy mà quan tâm hỏi thăm còn đưa cậu đi n, an ủi , đưa cậu đến bãi biển, ngoài ra còn kiên nhẫn ở lại bệnh viện chăm sóc mấy ngày liền đặc biệt là còn hạ mình để bày tỏ hết lòng với mong muốn ở bên chăm sóc cho cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!