Bên ngoài là giọng nói của Trình Hạo Thiên.
"Xin lỗi cô Âm, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ? Đêm đã khuya, tôi chuẩn bị chút đồ ăn khuya, cô có cần bổ sung thể lực không?"
Tôi giật nảy mình, vội đè nén cảm xúc, hít sâu mấy hơi rồi ra mở hé cửa:
"Không thuận lợi lắm. Thi thể của em trai anh oán khí rất nặng. Tôi cần thêm thời gian."
Nghe vậy, sắc mặt Trình Hạo Thiên lập tức thay đổi, hoảng hốt hỏi: "Oán khí? Có cần mời người làm lễ giải trừ không?"
"Chưa cần đâu."
Xem ra lời Trình Mộc Bạch nói là thật.
Anh trai anh ta không hề hỏi tại sao người chết vì tai nạn mà lại có oán khí—nghĩa là anh ta ngầm thừa nhận.
"Thật ra tôi cũng hơi đói."
Tôi kéo nhẹ váy lụa, vươn tay nhận lấy khay đồ ăn.
"Phải tranh thủ thôi, mấy việc này phải xong trước khi trời sáng."
"Ồ, vậy làm phiền cô Âm rồi."
Quả không hổ là đại công tử nhà họ Trình, lúc khép cửa đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh như thường.
Tôi bưng đồ ăn trở lại, đút vài muỗng cháo cho Trình Mộc Bạch.
"Có đường nào trốn ra ngoài không?" Tôi hỏi.
Anh lắc đầu.
"Không có. Cả nhà họ Trình được lắp camera dày đặc, một con chim bay vào cũng sẽ bị bám theo."
Camera? Cũng không phải không giải quyết được.
"Không sao, tôi có máy gây nhiễu điện tử."
Trình Mộc Bạch nhấc hàng mi dài, nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Nhưng anh không phản bác, chỉ nhẹ nhàng chỉ tay về phía cửa sổ.
"Đối diện phòng này có một camera, cô cứ thử đi."
Tôi liền lấy máy gây nhiễu ra, tự tin tăng công suất lên mức cao, rồi vén rèm kiểm tra.
Quả nhiên, đèn đỏ trên camera nhấp nháy loạn xạ hai cái rồi tắt hẳn.
Thấy chưa, có hiệu quả mà!
Tôi còn chưa kịp quay đầu, thì tiếng còi báo động sắc bén đã vang lên ngoài sân.
Cùng lúc đó, hơn chục bảo vệ từ bốn phía lao ra như gió.
Ngay cả trước cửa phòng cũng bắt đầu náo loạn.
"Thình thịch! Thình thịch!"
Tiếng bước chân dồn dập vang lên liên tục, cuối cùng dừng ngay trước cửa phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!