Trừ khi—
Tôi lập tức rút hết kim bạc trên người anh ta ra.
Đốt vài lá bùa, trộn vào thuốc mỡ đặc chế.
Rồi lật người anh ta lại, bôi thuốc lên lưng.
Vài phút sau, lưng anh ta dần hiện ra những hoa văn bùa chú của Đạo gia.
Công pháp Quy Tức!
Tôi nhận ra ngay—đây là tuyệt kỹ riêng của ông nội tôi.
Ông từng nói, trong nhân gian chỉ có ba người biết công pháp này.
Một là ông.
Hai là tôi.
Ba là người được tổ sư gia chỉ định kế thừa đạo quán.
Lúc ấy tôi còn tưởng ông bịa ra để ép tôi kế nghiệp.
Tôi nhớ rõ khi đó ông gõ trán tôi mắng:
"Chưa tới lượt con đâu. Tổ sư gia đã chỉ định người kế thừa từ trước khi con sinh rồi—một cậu bé có linh căn rất mạnh."
Chẳng lẽ người đó… chính là Trình Mộc Bạch?
Tôi lập tức lấy lại bộ kim bạc, thay đổi vị trí châm cứu, giải công pháp Quy Tức cho anh ta.
Nửa tiếng trôi qua, lẽ ra anh ta phải tỉnh rồi, nhưng vẫn không có nhịp tim.
Trời càng lúc càng tối, mưa bão bên ngoài nổi lên.
Tôi nhận ra không những không có dấu hiệu sống, mà nhiệt độ cơ thể anh ta còn đang hạ dần.
Tôi bắt đầu hoảng.
"Trình Mộc Bạch! Anh không được chết!"
Tôi vội vàng tăng nhiệt độ máy sưởi trong phòng.
Nếu anh ta chết thật, tôi chẳng phải phải quay về kế nghiệp đạo quán sao?
Tôi không muốn đâu! Tôi còn là phú bà nhỏ, còn phải yêu đương, còn phải đu idol nữa mà!
Cơ thể anh ta vẫn lạnh dần.
Tôi lo đến mức chui cả vào lòng anh ta, hy vọng sưởi ấm bằng thân nhiệt mình.
"Trình Mộc Bạch! Mau tỉnh lại! Tổ sư gia gọi anh về kế thừa đạo quán đấy!"
Tôi vừa vỗ vào huyệt đạo trước ngực anh ta, vừa như tụng chú, lặp đi lặp lại câu ấy.
Không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ:
"Sao… không gọi ta là đại vương nữa…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!