Chương 1: (Vô Đề)

1

Tôi là bác sĩ chuyên trị vô sinh hiếm muộn, người ta gọi tôi là "Quan Âm tặng con".

Ban ngày, tôi làm việc tại bệnh viện, xử lý những ca khó nhằn nhất.

Ban đêm, tôi dùng một phương pháp phòng the cổ truyền đã thất truyền để giúp những người đàn ông vừa mới qua đời lưu lại hạt giống đời sau.

Nhưng cách này trái với tự nhiên, lại cực kỳ tốn sức, nên tôi chỉ nhận khách nhà giàu, giá khởi điểm là ba triệu tệ.

Hôm đó, tôi vừa uống xong rượu mừng đầy tháng cháu trai của một khách hàng cũ thì nhận được một ca gấp.

Tính ra, đây đã là "người chồng thứ mười bảy" của tôi rồi…

Buổi tiệc của nhà bà Lý còn chưa xong, bà ta đã sốt ruột kéo tôi vào trong phòng riêng.

"Cô ơi, mau giúp với! Giới thượng lưu ở Bắc Kinh sắp rúng động rồi!"

"Hả?"

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bà ấy đã giật luôn cái bờm tai thỏ phát sáng trên đầu tôi.

"Nhị thiếu gia nhà họ Trình – con trai thứ hai của gia tộc giàu nhất – vừa mất sáng nay. Trẻ thế mà, tháng sau còn định kết hôn nữa chứ…"

"Giờ người còn chưa nguội. Chỉ mong cô giúp để lại chút máu mủ, nếu không thì nhà họ Trình coi như tuyệt tự."

Tình hình na ná nhà bà ấy hồi trước.

"Chỉ cần cô chịu giúp, họ sẵn sàng trả hai chục triệu. Máy bay riêng đang đợi để đón cô rồi."

Đơn hàng ở ngoài thành?

Ban đầu tôi muốn từ chối, nhưng nghĩ đến thân phận là nhà giàu số một thì… tôi lập tức giơ năm ngón tay.

"Năm chục triệu?"

Bà Lý sững người, rồi lập tức gọi điện. Sau khi xác nhận đối phương đồng ý, bà mới thở phào.

"Họ chấp thuận rồi, còn muốn nói chuyện với cô."

Tôi cầm máy, đầu dây bên kia là một giọng già nua nhưng đầy uy quyền và tang thương.

Là giọng ông cụ Trình – nhân vật lão làng của giới thượng lưu Bắc Kinh, tôi từng thấy ông trên tivi.

Tôi dặn dò: "Trong phòng không được để nhiệt độ thấp, giữ cơ thể ấm. Và nhanh chóng đưa tôi đến."

Người mới mất, t1nh trùng vẫn còn dễ lấy nhất. Cơ thể càng gần nhiệt độ sống thì tôi càng dễ thành công.

Huống hồ tôi thật sự không thích làm việc với cơ thể lạnh ngắt.

Bên kia đồng ý.

Tôi liền đốt một lá bùa ghi tên con trai đã mất của bà Lý ngay trước mặt bà ta.

"Bà Lý, duyên giữa tôi với nhà bà đến đây là hết."

"Ơ… thế còn chuyện quen biết với cháu tôi? Cháu tôi thích cô lắm, không quan tâm đ ến công việc của cô đâu…"

"Chấm dứt luôn đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!