Chương 92: Hoàn

Ba ngày sau, Kỳ Hách Diễn mới bắt đầu lắp mắt giả. Trong suốt quá trình ấy, Bạch Khởi luôn túc trực bên cạnh alpha, căng thẳng đến mức còn hơn cả người bệnh, chỉ sợ xảy ra bất trắc gì.

Đây cũng là lần đầu tiên họ tận mắt nhìn thấy vết thương ấy.

Mắt phải của Kỳ Hách Diễn hoàn toàn trống rỗng, omega chỉ liếc qua một cái liền không nỡ nhìn nữa. Nhưng lại sợ Kỳ Hách Diễn hiểu lầm, nên vội quay sang nắm lấy ngón tay của alpha.

"Con mắt này chúng tôi chế tác theo tỷ lệ một một, đảm bảo không có vấn đề gì cả."

Bác sĩ nhận ra sự căng thẳng giữa hai người, liền cười trấn an. Vừa nói, ông vừa lắp mắt giả cho Kỳ Hách Diễn. Lời vừa dứt, mắt giả cũng đã được gắn xong.

"Xong rồi, Bệ hạ và Bạch tiên sinh xem thử nhé."

Bác sĩ đưa ra một chiếc gương:

"Xem có hài lòng không?"

Kỳ Hách Diễn nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Đồng tử có cùng màu sắc với mắt thật, kỹ thuật tinh xảo đến mức gần như không thể phát hiện đây là mắt giả. Khi cơ mặt anh chuyển động, con ngươi ấy cũng di chuyển theo, chỉ là... không thể nhìn thấy được.

Nhưng alpha đã rất hài lòng rồi.

"Chỗ tôi còn nhiều mẫu lắm, ví dụ mắt màu xanh, đỏ..."

Bác sĩ nháy mắt trêu, mở một chiếc hộp nhỏ "tách" một tiếng:

"Đây đều là sản phẩm chúng tôi làm đấy, đủ loại màu, đủ kiểu dáng, hai người cứ thoải mái lựa chọn. Sau này còn có mẫu mới nữa cơ."

Bạch Khởi bị ông chọc cho bật cười, cậu khép hộp lại, chân thành nói:

"Cảm ơn ông."

Bác sĩ lắc đầu:

"Không cần khách sáo. Chỉ là mấy mắt giả này hơi phiền một chút, phải vệ sinh thường xuyên. Tốt nhất mỗi ngày thay một lần, dài lắm cũng đừng quá ba ngày, nếu không rất dễ nhiễm khuẩn."

"Vâng, tôi nhớ rồi."

Kỳ Hách Diễn khẽ gật đầu. Anh muốn nói vài lời riêng với Bạch Khởi nên ra hiệu cho bác sĩ lui. Người kia cũng rất tinh ý, lập tức rời đi và còn đóng cửa lại giùm.

"Thế nào?"

Alpha lập tức quay đầu hỏi. Bạch Khởi gật đầu khẳng định kỹ thuật này thật sự rất tốt, sau đó đưa tay chạm nhẹ vào mắt phải của anh. Mắt giả có độ mềm nhất định, nhưng vẫn cảm nhận được chút không tự nhiên. Tuy nhiên nếu không đụng vào thì gần như không ai nhận ra.

"Đẹp lắm, trông chẳng khác gì trước đây cả."

Bạch Khởi nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không khỏi tiếc nuối. Kỳ Hách Diễn không chỉ mất đi một con mắt...

"Đừng buồn vì anh, bản thân anh còn chẳng thấy có gì cả."

Kỳ Hách Diễn nắm lấy tay Bạch Khởi, siết nhẹ, "Anh thật sự rất mừng vì có thể thay em chắn viên đạn ấy. Nếu người bị thương là em, đó mới thật sự là sai lầm của anh."

"Cảm ơn anh."

Bạch Khởi ôm lấy Kỳ Hách Diễn, cúi đầu liếc nhìn chiếc hộp đựng mắt giả kia rồi bất chợt bật cười:

"Hôm nay đeo màu đen, mai đeo màu xanh, mỗi ngày một màu—"

"Đáng yêu biết mấy."

Cậu đưa tay ôm lấy mặt alpha, vốn còn định nói thêm điều gì, nhưng nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống. Omega hít một hơi thật sâu, giọng cậu gần như không thể nghe thấy nhưng lại vang lên rành mạch trong tai Kỳ Hách Diễn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!