Thời gian họ ở bên nhau không lâu, nhưng nhiều lần Kỳ Hách Diễn cảm thấy Bạch Khởi giống như một con mèo. Có thể cách ví này không quá chính xác, nhưng giờ phút này Alpha không nghĩ ra cách ví nào khác.
Omega mặc đồ xám ngồi xổm dưới đất, hai tay đặt lên chân Alpha. Cậu nghiêng người về phía trước, đầu mũi chỉ cách bụng dưới của Kỳ Hách Diễn trong gang tấc. Bạch Khởi cẩn thận ngửi ngửi, không thấy mùi máu.
"Cậu... đang làm gì vậy?"
Kỳ Hách Diễn đưa tay định nâng đầu Bạch Khởi lên, nhưng khi sắp chạm vào tóc Omega lại khựng lại giữa không trung, ngón tay Alpha siết lại, vài giây sau mới từ từ hạ xuống.
Bạch Khởi ngẩng đầu, cậu hoàn toàn không biết hành động này sẽ dẫn đến điều gì. Khoảng trống trong cảm xúc khiến Omega mù tịt về mặt tình cảm. Những điều cậu biết chỉ là những gì nhìn thấy trên đường về nhà: ôm hôn, ôm nhau, tựa vào nhau——
Nhưng Bạch Khởi không hề chạm vào Kỳ Hách Diễn , cậu rất biết giữ khoảng cách.
Vì vậy giọng cậu có phần tươi sáng, như rất hài lòng với vết thương của Kỳ Hách Diễn : "Tôi đang kiểm tra cho anh mà."
Kỳ Hách Diễn l**m môi, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Bạch Khởi . Omega khi nhìn người rất chân thành, Alpha mím môi, nhịn không được liền đưa tay bóp nhẹ má đối phương: "Kết quả sao rồi?"
Mặt Bạch Khởi không có nhiều thịt, bóp vào cũng không có cảm giác gì. Môi cậu bị bóp hơi nhếch lên, mắt nheo lại, rõ ràng không thích động tác đó.
"Cậu gầy quá." Kỳ Hách Diễn không dùng nhiều lực, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu, anh khẽ thở dài: "Phải ăn nhiều vào."
"Nhưng tôi có sức mà."
Bạch Khởi nắm cổ tay Kỳ Hách Diễn , kéo tay anh xuống, đứng lên dậm dậm chân: "Gầy cũng không sao."
Thực ra là không có cơm ăn, nếu có, cậu cũng muốn mình trắng trẻo mũm mĩm.
Kỳ Hách Diễn không phản bác, Alpha cũng đứng dậy, gãi đầu, nhẹ giọng: "Tôi đi lấy nước, cậu nói chỗ đi."
"Được." Bạch Khởi ho khẽ hai tiếng, chỉ tay về một hướng: "Anh tích cực thế thì để anh đi vậy."
Alpha gật đầu, lúc ra khỏi cửa còn không quên khoe cơ bắp. Bạch Khởi ngẩn người, rồi nhanh chóng bị hành động đó làm bật cười... "Đúng là trẻ con!"
Kỳ Hách Diễn xách hai cái xô, anh có khả năng định hướng tốt và mắt cũng tinh. Ánh trăng rọi xuống đất như phủ một lớp sương, Alpha đi không xa thì thấy một ống nước lớn, ở giữa nối thêm một đoạn ống mềm nhỏ. Anh mở van, nước lập tức chảy vào xô ào ào.
Nơi này cách bờ biển một đoạn, nhưng ban đêm vẫn nghe được tiếng gió biển thổi vào bờ, tiếng rít lên có phần đáng sợ. Kỳ Hách Diễn nheo mắt nhìn, có vài chiếc thuyền ở đằng xa, rồi nhanh chóng rời đi.
Khoảng cách quá xa, Alpha chỉ thấy được đại khái, còn lại thì không rõ.
Kỳ Hách Diễn lặng lẽ ghi nhớ, rồi thu hồi ánh mắt, đóng van nước lại. Hai xô nước đã đầy, anh xách lên nhẹ nhàng, vẫn nghĩ Omega không nên xách nhiều, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
"Anh về rồi à?"
Bạch Khởi dựa vào khung cửa thò đầu ra, cười cười: "Cảm giác thế nào?"
"Haiz." Kỳ Hách Diễn làm bộ yếu ớt, đặt xô xuống, vẻ mặt yếu đuối: "Sợ bị người ta phát hiện lắm."
"Eo ôi."
Bạch Khởi có chút ghét bỏ, bĩu môi quay đầu đi: "Đi tắm đi, đi tắm đi."
"Ừ."
Kỳ Hách Diễn chủ động lui ra, chờ Omega tắm xong.
Hôm nay họ không về nhà quá muộn. Bạch Khởi bỏ quần áo bẩn của hai người vào xô, định bụng tối nay giặt luôn. Alpha định leo lên giường thì thấy hành động đó liền ngẩn ra.
"Cậu... định làm gì?"
Kỳ Hách Diễn lại đi dép vào, bước đến trước mặt Bạch Khởi : "Giặt đồ à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!