Giúp cậu mang giày?
Bạch Khởi sống đến giờ chỉ có một lần Kỳ Hách Diễn giúp cậu đi giày, mà lúc đó chỉ có hai người họ, giờ lại có người khác nhìn...
Cậu còn cần thể diện không cơ chứ!
Chủ quán như hiểu ra điều gì đó, cười lên rồi trêu: "Bạch Khởi , đây là người yêu cậu à?"
Omega vừa định phủ nhận, nhưng có người nhanh hơn một bước: "Không phải, tôi là beta, là bạn của cậu ấy."
Trên mặt Kỳ Hách Diễn không hiện chút xấu hổ nào, anh đứng thẳng người, không để lộ sơ hở nào.
Chủ quán "ồ" một tiếng, tiếc nuối quay đi: "Vậy à, tôi còn tưởng cậu đang yêu đương rồi."
Bạch Khởi cười khô khốc, không nói gì, chỉ nắm lấy tay Alpha kéo đi thật nhanh, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Suýt nữa thì bị hiểu lầm rồi."
"Cậu rất sợ sao?"
Kỳ Hách Diễn thấy thái độ của Omega như vậy thì nhẹ giọng hỏi: "Tôi giải thích rồi, chắc đối phương tin rồi nhỉ?"
"Không biết nữa..." Bạch Khởi dừng lại, giọng nói không còn vui vẻ như trước mà trầm xuống, Alpha lập tức căng thẳng, có chút luống cuống, vừa định mở miệng thì Omega bất ngờ quay người lại: "Ai thèm quan tâm hắn chứ!"
Kỳ Hách Diễn theo phản xạ nhướng mày, nhìn thấy sự u uất giữa lông mày Bạch Khởi tan biến, anh cũng không kiềm được mỉm cười: "Tôi chỉ sợ cậu không vui thôi."
"Không đâu."
Bạch Khởi đứng tại chỗ, đưa tay ra với Kỳ Hách Diễn : "Đưa giày cho tôi." "Tôi từng nói chuyện với chủ quán đó vài câu, lúc ấy ông ta định giới thiệu Alpha cho tôi, chẳng hiểu sao lại hăng hái chuyện đó như vậy. Mà anh nói anh là Beta thì cũng tốt, không thì sau này kiểu gì ông ta cũng kể ra hết."
Omega nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Cái gì mà Bạch Khởi yêu đương rồi, còn là một Alpha to cao, rồi nói quá lên chắc còn nói là có con rồi."
Bạch Khởi càng nói càng bực, bĩu môi, hừ hai tiếng: "Phiền chết đi được."
"Cậu không muốn yêu đương à?"
Kỳ Hách Diễn không đưa giày cho Bạch Khởi , mà ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Omega, Alpha mỉm cười thoải mái: "Tôi giúp cậu mang vào."
"A, không cần." Bạch Khởi nhíu mày, rụt chân lại, vẻ mặt không tự nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi: "Tôi không muốn yêu đương, tôi chỉ muốn kiếm tiền, yêu đương phiền phức lắm, nghe bảo yêu là phải mua quà cho nhau, sau này còn..."
Bạch Khởi đang nói thì khựng lại, ánh mắt dần hạ xuống, nhìn thấy đôi giày trên tay Kỳ Hách Diễn , hình như Alpha này cũng tặng đồ cho cậu... nhưng họ là bạn mà, đúng không?
Những gì Omega nghĩ đến thì Alpha cũng nghĩ đến, Kỳ Hách Diễn bật cười khẽ, vừa định giải tỏa không khí thì Bạch Khởi đã lên tiếng: "Chúng ta chắc cũng coi là nửa bạn bè rồi, tôi còn cứu anh, anh tặng tôi đồ là lẽ đương nhiên!"
Kỳ Hách Diễn : "...Ừ."
"Đúng thế." Kỳ Hách Diễn cong môi, nụ cười nhẹ nhưng giọng nói lại mềm hẳn đi: "Vậy bạn tốt có thể mang giày vào chưa?"
"Anh có thể để tôi tự mang không?" Bạch Khởi vẫn thấy gượng, nghĩ ngợi rồi cũng ngồi xuống đối diện với Kỳ Hách Diễn , Omega tròn mắt nhìn Alpha, rồi chìa tay ra: "Đưa tôi."
Trong khoảnh khắc đó, Kỳ Hách Diễn thậm chí cảm thấy Bạch Khởi sắp nói ra câu "làm ơn đó".
Đôi mắt Omega rất đẹp, mang theo cảm giác cứng cỏi, giống như một sợi dây thừng không thể đứt, không nhìn thấy điểm cuối, nhưng đồng thời lại như đóa hoa trắng nhỏ, ánh mắt trong veo, chỉ nhìn một cái là không thể rời đi.
"Được."
Kỳ Hách Diễn cuối cùng cũng không thắng nổi Bạch Khởi , anh đưa giày cho cậu, Omega rất nhanh mang xong. Cả người cậu trông khá khổ sở, vì cả ngày bốc vác mà đầy bụi, nhưng đôi giày lại sạch sẽ tinh tươm.
"Tôi hơi đói rồi." Bạch Khởi bước tại chỗ, vận động chân một chút, không thấy gì khó chịu, khóe môi liền nhếch lên không hạ xuống, miệng thì lẩm bẩm: "Chân tôi bẩn, về nhà lại làm bẩn đôi giày mới."
Alpha cảm nhận được tâm trạng của Omega, đối phương rất vui, đến mức cả pheromone cũng lộ ra một chút. Kỳ Hách Diễn cũng không kìm được mà cười theo, anh theo sát bước chân Bạch Khởi , nghe cậu nói liền lập tức: "Có thể mua thêm một đôi nữa, thay phiên đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!