Ở bến tàu đã có rất nhiều người tụ tập, Bạch Khởi và Kỳ Hách Diễn coi như đến muộn.
Trong khu ổ chuột có nhiều người đã có gia đình hoặc con cái, để sống sót, họ phải làm việc không ngừng nghỉ.
Bến tàu là nơi họ lựa chọn nhiều nhất, vì điều kiện trong khu ổ chuột nên bến tàu thậm chí còn có một khu nhỏ để "gửi" trẻ con, chúng không khóc cũng không làm loạn, chỉ ngồi dưới đất chờ cha mẹ mình đến đón.
Sau khi Bạch Khởi nói Kỳ Hách Diễn mấy câu, alpha cũng không cãi lại, Kỳ Hách Diễn cho rằng omega đã đồng ý, trong lòng anh cũng thấy vui hơn hẳn.
"Bọn trẻ này làm gì vậy?" Kỳ Hách Diễn nhìn thấy một khu đất nhỏ được dây thừng quây lại, bên trong là không ít đứa trẻ ngồi dưới đất, chúng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn về phía bến tàu.
Phản xạ đầu tiên trong đầu alpha là buôn người, nhưng nghĩ kỹ lại thấy không đúng.
Bạch Khởi chỉ liếc qua rồi thu lại ánh mắt, cậu giơ tay che gió đang thổi đến, giọng omega hòa lẫn trong gió, như có người đang nghiền nát lời nói của cậu, khiến người ta có cảm giác nhẹ bẫng.
"Là con của những người đó. Chúng không được đi học, cũng không thể ở nhà một mình, nên được đem theo ra đây. Ít nhất bến tàu còn có thể đảm bảo an toàn, không bị bắt cóc."
Kỳ Hách Diễn "ừ" một tiếng, không nhìn nữa, chỉ lặng lẽ đi theo sau Bạch Khí, y như một tiểu lang quân ngoan ngoãn, mặc dù cao to vạm vỡ nhưng biểu cảm lại rất chuẩn mực.
Bến tàu không phải nơi có thể tùy tiện đi lại, chính xác là chỉ dùng để vận chuyển hàng hóa, chủ yếu là gạo hoặc các loại khoáng sản và dược liệu thiên nhiên.
Dù nghèo nhưng nơi này vẫn có những thứ quý giá.
Còn có bao cát cần phải bốc dỡ xuống, hôm nay họ cần khuân 200 bao, mỗi người khi vào làm sẽ được phát một chiếc vòng tay, thiết bị này có thể theo dõi theo thời gian thực số lượng họ đã vận chuyển, không thể gian lận.
"Của cậu, cầm lấy."
Người phụ trách ở bến tàu thậm chí không ngẩng đầu, hắn mặc khá đẹp, có áo len dày và áo bông, ánh mắt nhìn họ thì đầy kiêu ngạo: "Đừng để mất."
Bạch Khởi vội "vâng" một tiếng, cậu đeo vòng tay vào, ngẩng đầu nhìn bao tải cao hơn mình, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác chán nản, ai mà thích lao động cơ chứ!
Cậu ghét nhất là làm việc.
"Chúng ta phải lên tàu trước, rồi vác hàng xuống xe ở đằng kia, nhớ xếp hàng cho gọn, không là bị chửi đấy." Omega giơ tay che miệng, hạ thấp giọng nói chuyện nhỏ với Kỳ Hách Diễn , "Nghe rõ chưa?"
Alpha gật đầu, mỉm cười với omega, rồi thở ra một hơi: "Đi thôi."
"Ừ."
Tư duy của Bạch Khởi khá bất thường, ví dụ như bây giờ thì lại hăng hái vô cùng, vừa lên tàu là bắt đầu khuân từng bao xuống, động tác vô cùng nhanh nhẹn, trái lại Kỳ Hách Diễn lần đầu lên tàu vẫn có chút không quen.
Vừa đặt chân lên là tàu đã lắc lư, anh nhanh chóng thích nghi rồi bắt đầu kéo bao tải xuống, alpha vốn nghĩ sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng đến khi thật sự vác lên vai mới thấy nặng.
Cái nặng này có vẻ như cơ thể anh chưa từng trải qua, hay đúng hơn là chưa từng phải gánh chịu, động tác của Kỳ Hách Diễn khựng lại, ánh mắt lập tức nhìn sang Bạch Khởi bên cạnh, omega thì vác lên nhẹ nhàng như không, vạt áo bay trong gió biển, từng bước chạy đi chạy lại......
Kỳ Hách Diễn nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, dùng lực hông và bụng đẩy lên vai, rồi nhanh chóng đuổi theo.
Trên bến tàu không có nhiều âm thanh, ngoài tiếng thúc giục của người phụ trách, ai nấy đều nghiến răng chịu đựng, mồ hôi chảy từ trán xuống, tóc Bạch Khởi ướt đẫm, mắt bị tóc dính vào cũng đau nhức, quần áo bẩn hết, lưng thì ướt sũng mồ hôi.
"Ổn chứ?"
Bạch Khởi đặt một bao xuống rồi cẩn thận xếp lại, quay đầu liền thấy Kỳ Hách Diễn bên cạnh, omega mấp máy môi, giao tiếp với alpha bằng ánh mắt.
"Tôi không sao, còn anh thì sao?"
Kỳ Hách Diễn cười với Bạch Khí, khẽ nghiêng người lại gần cậu, như sợ người khác phát hiện: "Mệt không?"
"Không mệt, tôi còn mười bao nữa là xong, đi thôi."
Bạch Khởi xoay vai, hơi nghiêng người, dùng vai nhẹ huých vào alpha, nhướng mày nghịch ngợm, ý tứ trong đó không cần nói ra cũng hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!