Chương 6: (Vô Đề)

Alpha không lên tiếng, lại nhanh chóng giải quyết xong bánh quy nén, nhưng ăn nhanh quá sẽ dễ cảm thấy khô miệng, nên Kỳ Hách Diễn tự rót cho mình một ly nước, ngửa đầu uống cạn.

"Cậu ăn nhanh như vậy làm gì?" Bạch Khởi quay lại rất nhanh, cậu xách theo một cái xô, vừa thở hổn hển vừa chạy về nhà, thấy bộ dạng của Kỳ Hách Diễn thì bĩu môi, "Thô lỗ quá."

Kỳ Hách Diễn khiêm tốn tiếp thu: "Được rồi, lần sau tôi sẽ lịch sự hơn một chút."

Omega liếc nhìn anh một cái, giọng nói nhanh chóng trở nên hào hứng: "Anh nhìn xem nước này có sạch không!"

Alpha bước tới nhìn thử, chất lượng nước khá ổn, không thấy tạp chất gì. Anh không ngờ trong hoàn cảnh thế này lại còn có nước sạch như vậy. Ánh mắt Kỳ Hách Diễn dừng lại trên người Bạch Khí, anh hỏi theo ánh mắt đầy mong đợi của omega: "Cậu làm thế nào mà có được?"

"He he."

Bạch Khởi không dừng lại, cậu tìm ra một cái chậu hơi lớn hơn, lấy chút nước ra để rửa. Omega đắc ý đối diện với ánh mắt Kỳ Hách Diễn:

"Gần đây có một ống nước, nối đến mấy hộ có tiền ở khu ổ chuột. Nước họ dùng cũng khá sạch, tôi lần theo đó tìm được nhà cung cấp, rồi lén lút nối một ống nước vào. Nhưng không thể dùng mỗi ngày, sợ bị phát hiện."

Nói xong còn l**m môi một cái, Bạch Khởi còn ngân nga một giai điệu nho nhỏ: "Nước chưa đun nóng đâu, anh ráng rửa qua một chút, cẩn thận đừng đụng vào vết thương."

Omega đổ ra một nửa lượng nước, quay sang nhướng mày với Kỳ Hách Diễn: "Tôi rửa trước nhé."

Alpha hiểu ý, đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Bạch Khởi khá hài lòng với phản ứng của Kỳ Hách Diễn. Cậu c** q**n áo trên người, để lộ làn da bên trong. Thực ra da cậu rất trắng, phần bụng do lao động lâu dài mà có cơ bắp rõ ràng, lưng cũng rất đẹp, xương bả vai chuyển động theo từng cử động của cậu.

Cậu đã quen ngâm mình trong nước lạnh, hơn nữa tần suất tắm của cậu cũng khá cao, cứ cách một ngày là phải tắm. Omega ngồi xổm trong chậu, gầy yếu, tự tay múc nước rửa mặt, rồi từ từ rửa sạch lớp bùn đất trên người.

Bạch Khởi rất tận hưởng quá trình tắm rửa này. Cậu tìm ra một bộ quần áo, dù nhìn cũ kỹ, nhưng mặc vào lại khiến tâm trạng tốt hơn nhiều.

"Tôi tắm xong rồi!"

Omega bất ngờ mở cửa, đâm sầm vào Kỳ Hách Diễn đang đứng ngay trước cửa.

Kỳ Hách Diễn cũng không ngờ Bạch Khởi sẽ lao thẳng ra như thế, anh theo phản xạ đỡ lấy omega, vừa định nói "Cẩn thận" thì bắt gặp ánh mắt của cậu. Bạch Khởi đã rửa mặt sạch sẽ, trông giống như một viên ngọc trai bị phủ bụi bỗng chốc lại tỏa sáng...

Cậu thật sự rất đẹp, đúng không?

Kỳ Hách Diễn chậm rãi buông tay. Đuôi mắt Bạch Khởi có chút đỏ, có thể do nước lạnh, cũng có thể là do cậu buồn ngủ. Trong đồng tử đọng lại chút lệ. Ngũ quan của cậu rất ưu tú, mũi nhỏ nhưng cao, đường nét khuôn mặt mềm mại, như thể trời sinh đã phải nổi bật.

"Nhìn tôi làm gì?"

Bạch Khởi sờ lên mặt, hơi nghiêng người, nheo mắt: "Tôi rất xấu à?"

"Không, cậu rất đẹp."

Kỳ Hách Diễn bật cười nhẹ, nhắm mắt lại rồi nghiêng đầu: "Trên người cậu vẫn còn nước."

"Ừ, tôi biết."

Tóc của Bạch Khởi vẫn đang nhỏ nước xuống, làm ướt cả một mảng quần áo. Quần áo của cậu đã cũ, thực ra không còn vừa nữa, nên phần da ở xương quai xanh bị lộ ra. Lúc này giọt nước rơi xuống người cậu, chảy dọc theo da.

"Cậu..."

Omega vừa định nói gì đó thì bước lên một bước đã ngửi thấy mùi chanh — là pheromone của Kỳ Hách Diễn.

Alpha lại không thể kiềm chế được bản thân, nhưng cậu thì có thể.

Bạch Khởi nhớ lại chuyện xảy ra buổi chiều, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống, cậu khẽ mở môi: "Kỳ Hách Diễn, anh có phản ứng rồi."

"Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!