Nụ cười của Bạch Khởi rực rỡ như ánh mặt trời ló dạng nơi đường chân trời, chói lóa đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Cậu ôm trong tay một bình hoa đủ sắc màu, cứ thế xông thẳng vào tầm mắt của Kỳ Hách Diễn. Lúc đó alpha còn đang bực bội — liên minh bên kia yêu cầu hắn đưa ra lời giải thích, còn gia tộc hắn thì âm thầm đẩy sóng, muốn kéo vị chuẩn đế này xuống nước.
"Đẹp."
Giọng Kỳ Hách Diễn khàn đi vài phần, hắn cúi mắt, định đưa tay nhận lấy bình hoa: "Cậu cắm à?"
"Ừm!" Bạch Khởi gật đầu mạnh, tránh khỏi tay hắn, ôm chặt bình hoa vào lòng: "Em để ở đó được không?"
Cậu chỉ về một góc, còn giải thích thêm: "Em thấy để ở đó sẽ đẹp lắm, nơi này màu sắc nhạt nhòa quá."
Bạch Khởi thích những gam màu ấm, nên ngôi nhà nhỏ ở khu ổ chuột của cậu lúc nào cũng toát lên vẻ ấm áp.
Còn nơi đây, lạnh lẽo, như không có nhịp đập, không có hơi thở, không có dấu hiệu của sự sống.
Kỳ Hách Diễn rút tay lại, có hơi tiếc nuối, quay đầu nhìn theo ánh mắt cậu, cũng chẳng để tâm mấy: "Vậy cứ để ở đó đi, cậu muốn làm gì thì cứ làm."
"Vâng ạ." Bạch Khởi vui vẻ đồng ý, đặt bình hoa xuống chỗ mình muốn, rồi lại nhận lấy bình hoa từ tay Dung Tự: "Cũng đẹp lắm."
Dung Tự "ừ" một tiếng, ánh mắt liếc nhìn biểu cảm của Kỳ Hách Diễn, trực giác mách bảo anh rằng alpha này đang rất bực bội, mà anh cũng không muốn dây vào.
Nhưng nhìn trạng thái nhẹ nhàng của Bạch Khởi, Dung Tự đành cùng cậu lên bàn ăn.
Anh không nghĩ Bạch Khởi là người không hiểu chuyện, ngược lại, omega này rất thông minh, cũng biết rõ mình muốn gì. Vậy thì tại sao...
"Điện hạ." Bạch Khởi bưng bát canh, khẽ nhấp một ngụm: "Em thấy rất buồn chán."
Dung Tự và Kỳ Hách Diễn cùng ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng omega không hề tỏ ra hoảng loạn, tiếp tục nói: "Ở cùng với vương gia rất thoải mái, nhưng em cảm thấy... đó không phải điều em muốn."
Alpha trầm giọng: "Vậy cậu muốn gì?"
"Làm nông."
Kỳ Hách Diễn im lặng vài giây: "... Cậu nói gì?"
Omega ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, rất nghiêm túc: "Làm nông, em muốn lao động."
"Cậu đang mang thai, làm sao mà làm việc?" Kỳ Hách Diễn thấy Bạch Khởi như đang nói chuyện viển vông: "Đừng nói linh tinh nữa."
"Chiều nay tôi đưa cậu ra ngoài." Giọng Kỳ Hách Diễn trầm xuống: "Đi gặp một vài người với tôi."
"Gặp cha mẹ anh à?" Bạch Khởi có phần do dự, thậm chí nghi ngờ rằng Kỳ Hách Diễn đang giở trò gì. Dù gì thì theo những gì Dung Tự nói, và cả thái độ trước đây của alpha, hắn không phải kiểu người sẽ dễ dàng đưa cậu đi gặp người khác.
Kỳ Hách Diễn liếc mắt nhìn cậu, không trả lời câu hỏi đó mà chỉ bảo cậu ăn cơm, rồi quay sang Dung Tự: "Làm phiền anh rồi, chiều tôi sẽ đưa cậu ấy đi."
"Anh..." Dung Tự định nói gì đó, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Kỳ Hách Diễn, anh liền im lặng. Anh nhìn Bạch Khởi thật sâu, nhận ra nụ cười trên khuôn mặt omega đã nhạt đi.
Cậu đang... không vui sao?
Bữa ăn kết thúc, ba người ai nấy đều mang tâm sự. Sau khi Dung Tự rời đi, trong nhà chỉ còn lại Bạch Khởi và Kỳ Hách Diễn. Bạch Khởi ăn một lúc liền thấy vô vị, đặt đũa xuống, ngả người ra sau: "Anh định đưa em đi đâu?"
"Gặp vài người." Alpha không nhìn cậu, động tác ăn uống vẫn rất lịch thiệp, chỉ là lại khiến người đối diện thấy tức, Bạch Khởi cũng không hỏi thêm nữa, để tránh tự làm mình khó chịu. Cậu đổi đề tài: "Anh còn chỉ huy chiến tranh à?"
"Ừ." Kỳ Hách Diễn ngẩng đầu lên khi thấy cậu không hỏi tiếp, khẽ thở phào: "Tôi là tướng quân của đế quốc, chỉ huy một đội quân."
Bạch Khởi biết được điều đó nhờ tin tức trên quang não, tiêu đề gọi hắn là "Tướng quân".
Cậu lẩm bẩm: "Thảo nào..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!