Chương 47: (Vô Đề)

Bạch Khởi không nhớ rõ mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, chỉ nhớ sau khi nói xong thì bị Kỳ Hách Diễn ôm lấy, rồi sau đó không biết gì nữa.

Omega rúc người sâu vào trong chăn, cậu liếc nhìn đồng hồ, chín giờ sáng, mình ngủ lâu thế sao?

"Dậy thì làm gì được chứ?" Bây giờ thể trạng của Bạch Khởi không thích hợp để làm việc, dù có dậy cũng chỉ là lúc tỉnh lúc mê, chi bằng cứ tiếp tục nằm trên giường thế này.

Cậu lại nhắm mắt lại: "Ngủ thêm một lát nữa vậy."

Bạch Khởi trở mình, nhưng rất nhanh đã bị ai đó bế lên. Alpha không biết đã vào từ lúc nào, sắc mặt trông cũng không mấy tốt đẹp.

"Mới sáng ra mặt mày khó coi thế là định hù ai vậy?" Bạch Khởi bị chứng khó chịu khi vừa tỉnh ngủ, cậu không nghĩ ngợi gì mà nói luôn một câu khó chịu với Kỳ Hách Diễn.

Kỳ Hách Diễn trực tiếp cuốn người cậu cả chăn mà ôm lên, alpha một chân quỳ trên giường: "Em nên dậy ăn sáng rồi."

"Tôi đang mang thai, tôi rất buồn ngủ." Bạch Khởi đưa ra yêu cầu của mình, đầu cụp xuống: "Anh đừng làm phiền tôi."

Alpha không cho cậu cơ hội, khẽ cười một tiếng: "Tôi sắp ra ngoài, sẽ gọi Dung Tự tới ở cùng em. Đợi tôi xử lý xong mọi việc gần đây rồi sẽ dẫn em ra ngoài chơi."

Omega vẫn không có hứng thú mấy, cậu ngáp dài, trong mắt phủ một tầng hơi nước: "Tôi còn tưởng anh định nhốt tôi ở đây... làm chim hoàng yến của anh."

"Làm gì có chim hoàng yến nào mà lại bóp cổ người ta như em." Kỳ Hách Diễn sáng nay tỉnh dậy đã phát hiện cổ mình bầm tím, vết ngón tay in rõ ràng, không khó đoán tối qua Bạch Khởi đã dùng bao nhiêu sức lực. "Em thật sự muốn giết tôi à?"

Bạch Khởi lắc đầu: "Tôi giết anh thì cũng chẳng sống nổi."

Nói xong omega muốn gỡ tay Kỳ Hách Diễn ra: "Tôi thay đồ, tôi đói rồi."

Alpha không động đậy, kéo tay Bạch Khởi lại, siết chặt rồi kéo về phía mình, ánh mắt không rời omega lấy một giây: "Tôi bị thương rồi."

"Ừm ừm."

Bạch Khởi tránh ánh mắt anh: "Anh đi khám bác sĩ chưa?"

"Bạch Khởi." Kỳ Hách Diễn bóp má cậu, cau mày: "Đây là vết em bóp tối qua."

Omega ngẩng lên nhìn thẳng vào anh, cuối cùng cũng có chút phản ứng: "Là vì anh muốn đánh dấu tôi."

"Tại sao tôi không thể đánh dấu em?" Kỳ Hách Diễn đã muốn hỏi từ tối qua, đáng tiếc lúc đó Bạch Khởi đã ngất đi, anh còn phải gọi bác sĩ tới kiểm tra, may mà không sao, chỉ là quá mệt thôi.

Bạch Khởi rút tay ra, cầm lấy bộ quần áo đặt bên cạnh, không rõ ai đã chuẩn bị, màu hồng phấn trông rất dễ thương. Omega cúi đầu, buột miệng nói: "Chúng ta sẽ ly hôn, đúng không?"

"Ừ."

Bạch Khởi lúc này mới ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên chút buồn bã: "Vậy nên anh không thể đánh dấu tôi. Dấu ấn của alpha giống như một vết khắc, sau này tôi muốn cai bỏ cũng rất khó. Việc sinh con cho anh đã là một mạo hiểm lớn rồi, hãy để tôi sống dễ chịu một chút."

"Tôi thật sự rất thích anh, bây giờ cũng vẫn rất thích."

Bạch Khởi cười gượng gạo, lại cúi đầu nghiên cứu cách mặc bộ quần áo kia, không nhận ra ánh mắt hoảng loạn chợt lóe lên trong mắt Kỳ Hách Diễn.....

Khi ăn sáng, Bạch Khởi không thích nói chuyện, Kỳ Hách Diễn cũng im lặng. Hai người như hai kẻ câm chỉ biết ăn. Alpha nói không sai, anh thật sự rất bận, vừa ăn xong đã vội đi luôn, đến cả lời từ biệt cũng không để lại.

Thật ra omega cũng từng nghĩ họ sẽ sống với nhau như thế này, theo tưởng tượng ban đầu của cậu, mỗi sáng trước khi đi làm Kỳ Hách Diễn sẽ nói "tối gặp nhé", rồi sau giờ làm sẽ nói "anh về rồi".

Cậu không phải người coi trọng sự lãng mạn, nhưng những lời nói đó khiến Bạch Khởi cảm thấy cuộc sống có thể kéo dài mãi như thế.

Nhưng sau khi Kỳ Hách Diễn cứ thế mà biến mất không một lời, Bạch Khởi bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Giờ thì cậu càng không thể tưởng tượng nổi tương lai của hai người sẽ ra sao.

Cậu sẽ rời đi sau khi sinh con, nghĩ đến đứa bé cũng thấy thật đáng thương. Không có cha bên cạnh, nhưng có một người cha giàu có và quyền lực, cũng xem như bất hạnh trong may mắn.

Trước hết, cậu là Bạch Khởi, rồi mới là cha của ai đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!