Bạch Khởi vẫn quyết định xuống lầu. Âm thanh bên dưới càng lúc càng lớn, hai người kia hoàn toàn không giống hoàng tử trong tưởng tượng của cậu — ít nhất là không có chút khí chất nào cả.
"A, hoàng tẩu."
Một trong hai người lên tiếng trước, ánh mắt nhìn Bạch Khởi mang theo sự dò xét và khinh thường lộ rõ, không có chút tôn trọng nào.
Đó là sự khinh miệt đến từ tận xương tủy.
Bạch Khởi không đáp lại cách xưng hô đó, chỉ hỏi ngược lại: "Hai vị điện hạ đến tìm tôi có chuyện gì sao?"
Người hầu khẽ tiến lại gần cậu, hạ giọng nói: "Hai người này là hoàng tử Kỳ Ứng và Kỳ Ngôn, là một cặp song sinh. Điện hạ vừa đi tới Liên minh để bàn chuyện."
Omega cụp mắt xuống: "Vậy à..."
"Hoàng tẩu không mời chúng ta vào ngồi sao?" Kỳ Ứng đặt tay lên vai Kỳ Ngôn, nhếch môi cười, "Bọn đệ đợi ngoài này lâu lắm rồi đó."
Bạch Khởi bật cười khẽ, trong đầu hiện lên lời căn dặn lúc trước của Kỳ Hách Diễn — trước mặt người ngoài vẫn nên tỏ ra hòa thuận. Nhưng giữa những người này rốt cuộc có quan hệ thế nào, cậu thật sự không nắm rõ, nhất thời còn hơi do dự.
"Hoàng tẩu ——"
"Đừng gọi tôi như vậy." Bạch Khởi nhẹ nhàng cắt lời, liếc nhìn người hầu bên cạnh. Cả hai đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt nhau.
Omega không dám nói nhiều, vì cậu cảm thấy hai người này chẳng phải người lương thiện.
Dù đều là hoàng tử, nhưng cách hành xử của họ có vẻ ngang tàng, cứ như cố tình đến gây chuyện với Kỳ Hách Diễn. Rõ ràng là anh em ruột, vậy mà khí chất hoàn toàn trái ngược.
Thậm chí họ còn dám đến khiêu khích cậu — nhưng có vẻ không biết rằng mối quan hệ giữa Omega và Alpha vốn không hề hòa thuận.
Có lẽ họ nghĩ dù Kỳ Hách Diễn mất trí nhớ, cũng sẽ tiếp tục "yêu từ cái nhìn đầu tiên".
Vậy nên mới chọn đúng thời điểm này để tìm cậu. Rốt cuộc là muốn làm gì?
Bạch Khởi không dám tùy tiện cho hai người họ vào trong. Cậu đang mang thai, lỡ như họ giở trò thì sao?
"Không muốn để chúng tôi vào à?" Kỳ Ngôn lúc này mới mở miệng. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy, dù là song sinh nhưng Kỳ Ứng cao lớn hơn, còn Kỳ Ngôn lại có vẻ nho nhã hơn một chút.
Kỳ Ngôn cười nhẹ, nhưng mang theo một vẻ âm trầm khiến người ta không rét mà run: "Xem ra hoàng tẩu không hoan nghênh tụi đệ nhỉ?"
Bạch Khởi lùi lại hai bước, liếc nhìn người hầu bên cạnh, trong lòng không muốn gây xung đột. Cậu không thích loại người đầy toan tính thế này. Nhưng hiện tại Kỳ Hách Diễn lại không có mặt, cậu cũng chẳng biết Alpha có thấy tin nhắn mình gửi hay chưa.
"Ra vườn đi."
Tiện thể cậu cũng muốn đi dạo một chút.
Bạch Khởi vừa nói xong liền liếc mắt ra hiệu cho vệ binh bên cạnh. Tuy không mở lời, nhưng cũng cùng người hầu vòng ra vườn hoa phía sau. Vệ binh không nói tiếng nào nhưng vẫn âm thầm theo sát, rõ ràng cũng đề phòng hai hoàng tử kia.
Khu vườn sau dinh rất rộng, xung quanh toàn hoa cỏ, nhiều loài Bạch Khởi thậm chí còn không gọi tên nổi, chỉ thấy rất đẹp. Ở giữa là một bàn đá, hoa văn khắc trên mặt bàn cậu còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh.
"Hai vị có chuyện gì muốn nói?"
Bạch Khởi kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, tay ôm lấy bụng dưới — tư thế đầy phòng bị.
Kỳ Ứng thong thả nhấp một ngụm trà, đôi mắt nhìn Bạch Khởi tuy đang cười, nhưng khiến cậu cảm thấy lạnh cả sống lưng: "Bình thường ca ca chẳng bao giờ để tụi đệ vào, hôm nay đúng là nhờ phúc của hoàng tẩu đấy."
Câu nói chẳng phải khen ngợi, mà là châm biếm rõ ràng.
Bạch Khởi nghĩ thầm: Nếu không phải Kỳ Hách Diễn ra ngoài, chắc hai người này cũng chẳng dám mò đến.
Cậu chỉ cười nhạt, không đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!