Chương 42: (Vô Đề)

Bàn tay của Bạch Khởi bị Kỳ Hách Diễn nắm trong lòng bàn tay, alpha tỉ mỉ giúp cậu lau sạch tay, rồi thở dài một tiếng:

"Tôi sẽ gọi bác sĩ khác đến kiểm tra cho cậu cẩn thận hơn."

Omega rút tay lại, giấu vào trong lòng, cậu "ừ" một tiếng, không vùng vẫy nữa. Quả thực cậu đang rất khó chịu, cảm giác trĩu nặng ở bụng dưới khiến cậu bất an. Tuy Bạch Khởi đã từng nghĩ đến việc không cần đứa bé này, nhưng cũng không muốn nó rời xa mình theo cách như vậy.

Kỳ Hách Diễn cũng không nói thêm gì, đứng dậy đi gọi điện thoại. Khi hắn quay lại, Bạch Khởi đã ngủ mất rồi.

Không biết có phải do mang thai hay không, Bạch Khởi dạo gần đây rất hay buồn ngủ.

Alpha nhìn gương mặt tái nhợt của Bạch Khởi, không hề chạm vào cậu. Hắn có thể cảm nhận được đối phương đang bài xích mình, nhưng không giống là ghét bỏ, mà giống như... đang trốn tránh.

Kỳ Hách Diễn kéo nhẹ chiếc chăn phủ thêm cho Bạch Khởi, rồi ngồi sang một bên bắt đầu làm việc. Sáng nay cha mẹ hắn còn hỏi chuyện về Bạch Khởi, nhưng alpha hoàn toàn vờ như không nghe thấy, không trực diện trả lời câu hỏi nào của họ.

Cha mẹ hắn là một cuộc hôn nhân liên minh thương mại giữa alpha và omega. So với người cha bất tài, mẹ hắn càng có nhiều tham vọng. Họ sinh được ba đứa con, hai trai một gái, Kỳ Hách Diễn là con cả, cũng là người khó kiểm soát nhất trong ba người.

Cha mẹ hắn luôn lo sợ Kỳ Hách Diễn sẽ đoạt quyền, vì tư tưởng của hắn và họ khác biệt, dù là ruột thịt cũng có thể rút đao tương tàn bất cứ lúc nào.

Từ rất sớm họ đã định ép Kỳ Hách Diễn kết hôn, thậm chí đối tượng cũng do họ chọn lựa kỹ càng, hòng kiểm soát alpha. Vậy mà bây giờ lại đột ngột xuất hiện một người tên Bạch Khởi...

Kỳ Hách Diễn liếc nhìn về phía Bạch Khởi, thuận tay kéo lại chăn, hắn không hiểu tại sao omega này lại thích vùi đầu ngủ như vậy, chẳng sợ ngộp thở à?

"Bạch Khởi..."

Kỳ Hách Diễn lặp lại cái tên ấy mấy lần, cảm thấy trong cái tên này có điều gì đó không hay. Tại sao lại lấy chữ "Khởi" mang nghĩa "bị bỏ rơi" chứ?Bác sĩ đến rất nhanh, là một nữ beta. Chuyện Bạch Khởi đánh người từ sáng sớm đã lan truyền khắp nơi, không biết ai đã tung tin đồn muốn bôi nhọ omega, nói cậu là loại không biết liêm sỉ, hám danh lợi. Khi bác sĩ bước vào phòng, không chỉ sợ hãi Kỳ Hách Diễn mà còn có chút e dè với Bạch Khởi.

Omega mà có thể đánh người thì...

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Khởi, nữ bác sĩ liền sững người — một omega tinh xảo như vậy, trông yếu ớt đến thế, làm sao có thể ra tay đánh người?

"Cô nhìn cái gì?"

Kỳ Hách Diễn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: "Có chuyện gì sao?"

Bác sĩ bừng tỉnh, lập tức cúi đầu, khom người đặt hộp y tế xuống: "Không có gì."

Cô ta định lấy máu của Bạch Khởi, sau đó dùng thiết bị kiểm tra toàn thân cho cậu. Trong thời đại công nghệ phát triển này, việc khám bệnh rất thuận tiện.

Nhưng vừa định nắm lấy tay Bạch Khởi, omega đột nhiên tỉnh lại: "Cô là ai?"

Bạch Khởi giật mình lùi vào trong, ánh mắt ban đầu còn mơ hồ lập tức trở nên tỉnh táo: "Ai cho cô đến đây?"

Bác sĩ khựng lại giữa không trung, ánh mắt khẽ liếc sang một bên, omega cũng nhìn theo, lúc này mới phát hiện Kỳ Hách Diễn vẫn ở bên cạnh.

Kỳ Hách Diễn thở ra một hơi, hắn đối diện ánh mắt của Bạch Khởi, rồi dời đi: "Cứ lấy máu đi."

"Vâng."

Bác sĩ không dám nhìn ngang ngó dọc, cố gắng không dò xét chuyện riêng tư của họ. Nhưng Bạch Khởi lại chủ động hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Nữ bác sĩ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi lại cúi xuống: "Sắp mười hai giờ trưa rồi."

"Ồ."

Bạch Khởi nhìn máu của mình bị rút ra, đặt vào một chiếc hộp nhỏ, ánh mắt vẫn dõi theo chỗ ấy: "Cô cũng sợ tôi sao? Có phải đã nghe chuyện tôi đánh người sáng nay?"

Bác sĩ lập tức dừng tay, cô nhìn về phía Kỳ Hách Diễn, nhưng alpha vẫn làm lơ, như thể chẳng hề nghe thấy gì, để lại toàn quyền lựa chọn cho omega.

"Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!