Chương 41: (Vô Đề)

"Cậu đang nói gì vậy?"

Giọng Bạch Khởi rất khẽ, gần như chỉ nói cho chính mình nghe, bác sĩ chỉ thấy đôi môi cậu mấp máy, nhưng lại không nghe rõ cậu nói gì.

"Không có gì."

Bạch Khởi lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi bác sĩ:

"Anh là do Kỳ Hách Diễn gọi tới sao?"

"Ai dạy cậu có thể gọi thẳng tên của Điện hạ như vậy?" Bác sĩ trừng mắt nhìn Bạch Khởi, cau mày, giọng nói nghiêm khắc: "Đúng là dân quê thất học, chẳng biết quy củ là gì."

Nghe vậy, Bạch Khởi vẫn không tỏ vẻ tức giận, cậu chỉ hỏi:

"Anh rất coi thường tôi sao?"

"Bớt nói nhảm đi, đưa tay ra." Bác sĩ đeo găng tay, vẻ mặt đầy ghét bỏ: "Cũng không hiểu Điện hạ nghĩ gì..."

"Kỳ Hách Diễn bảo anh nói với tôi những lời này sao?" Bạch Khởi ngắt lời hắn, giọng tuy nhẹ nhưng ngữ khí không thể chối cãi:

"Là anh ấy nói sao?"

Bác sĩ và omega chạm mắt nhau. Vốn dĩ ông ta không phải người phụ trách kiểm tra cho Bạch Khởi, chỉ là hôm qua nghe được vài tin đồn — nói rằng Bạch Khởi đã dụ dỗ Kỳ Hách Diễn lên giường, mang thai rồi. Là một alpha, lại là tướng quân của đế quốc, rất nhiều người kính trọng Kỳ Hách Diễn. Nghe những lời đồn đó, bác sĩ thấy cực kỳ khó chịu.

Ông ta còn cố tình đổi ca trực để đến gặp mặt. Hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên giống như lời đồn — một omega hạ đẳng từ khu ổ chuột cũng có thể kết hôn với Điện hạ, thật nực cười.

"Là thì sao, không phải thì sao." Ông ta cười khinh bỉ, trong mắt tràn đầy chán ghét: "Loại người đê tiện như cậu, dựa vào—"

"Bốp."

Một cái tát vang lên, cắt ngang lời nói của bác sĩ. Omega quỳ trên sofa, mặt không chút biểu cảm nhìn đối phương:

"Đê tiện sao?"

Bác sĩ trợn tròn mắt, kinh ngạc không thể tin nổi: "Cậu điên rồi sao!"

Bạch Khởi ngẩng đầu, đưa tay túm lấy cổ áo ông ta, giây sau trực tiếp đập mạnh đầu ông ta lên bàn:

"Anh đoán xem, tôi có bị điên không?"

Tuy omega gầy gò đi nhiều, nhưng bao nhiêu năm sống sót không phải vô ích. Cậu ra tay rất mạnh, thật sự là muốn đánh chết người.

"Anh vô duyên vô cớ chửi tôi, mắng tôi, giờ còn hỏi tôi có bị điên không?"

Bạch Khởi nhìn máu chảy trên trán bác sĩ, ánh mắt khẽ run, nhưng cuối cùng không nói gì, ném ông ta xuống đất như vứt rác. Cậu đứng chân trần, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía robot vừa chạy vào, đưa tay ra — đầu ngón tay vẫn nhỏ máu:

"Xin lỗi, phiền gọi bác sĩ khác tới."

Đôi mắt trên màn hình của robot bất động, như cũng bị dọa sững. Giây sau, cả căn nhà vang lên tiếng còi báo động chói tai, lẫn cả tiếng robot gọi người.

Thật ồn ào.

Bạch Khởi ngồi lại trên sofa, vẻ mặt trống rỗng nhìn vệ binh đưa bác sĩ đi. Hình như có người nói gì đó với cậu, nhưng omega không nghe được một chữ nào.

Cậu không hiểu, tại sao lại có người ghét bỏ mình đến vậy? Tất cả là do cậu gây ra sao?

Bạch Khởi co người lại trong sofa, đồng tử không thể lấy nét, ngơ ngác nhìn vào khoảng không.

"Bạch Khởi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!