Chương 4: (Vô Đề)

"Kiếm tiền?"

Tay Bạch Khởi khựng lại, lập tức quay đầu nhìn nhóm người vừa đi về hướng sòng bạc, rồi nheo mắt lại, ánh nhìn dừng trên người Kỳ Hách Diễn, giọng không vui: "Anh muốn đi đánh bạc?"

"Không phải anh bị mất trí nhớ sao?" Bạch Khởi lại cầm cuốc lên đào, giọng điệu bình thản, nhưng rõ ràng là đang không vui, "Anh có tiền à? Hay là anh lừa tôi?"

"Tôi không lừa cậu. Tôi chỉ nghĩ có thể đây là một cơ hội, có thể trước kia tôi từng làm việc này."

Alpha vừa dứt lời thì nghe "choang" một tiếng – omega đập mạnh cuốc xuống đất, ánh mắt lạnh lùng: "Vậy thì anh cút đi."

Kỳ Hách Diễn vẫn bình tĩnh, thậm chí còn hơi nhướng mày, khẽ cười: "Cậu từng đến đó rồi."

Bạch Khởi khựng lại, quay sang nhìn anh, không thể tin nổi: "Anh gài tôi nói à?"

Cuối cùng omega cũng phản ứng kịp – tên alpha khốn khiếp này đâu phải muốn đánh bạc, rõ ràng là đang trêu cậu!

Cậu đúng là nhặt phải một alpha tồi tệ rồi!

Kỳ Hách Diễn phản ứng nhanh, giọng nhỏ lại, ánh mắt chân thành: "Xin lỗi, tôi chỉ không biết nên hỏi thế nào. Lúc đó tôi thấy cậu không vui, nên muốn... thử dò xem."

"Thử tôi?" Bạch Khởi thấy buồn cười, cậu mím môi, mắt lạnh lùng nhìn anh: "Anh lấy gì mà nghi ngờ tôi, sáng thì nói muốn giúp, chiều đã lộ mặt thật. Quả nhiên, loại người như anh chẳng tốt lành gì."

Alpha không phản bác, im lặng nhặt cuốc lên định làm tiếp, nhưng Bạch Khởi ngăn lại – omega thực sự đã nổi giận: "Anh đi đi, tôi không cần anh nữa."

Kỳ Hách Diễn không buông tay, cúi mắt nhìn về phía Bạch Khởi: "Cách cậu nhìn bọn họ làm tôi cảm thấy có thù hận. Nếu tôi hỏi trực tiếp, cậu sẽ không nói. Tôi chỉ muốn vòng một chút để bớt mạo phạm. Tôi vừa tỉnh dậy đã ở đây, người duy nhất tôi quen là cậu."

"Tôi muốn hiểu thêm về cậu."

Omega "hừ" một tiếng, nhưng động tác lại dừng lại. Cậu hít sâu, cẩn thận quan sát lại người alpha này – đối phương đúng là thông minh, chắc hẳn trước kia cũng là người có quyền có thế. Nói là vì cậu, cuối cùng cũng là vì bản thân thôi.

Nhưng Bạch Khởi không phải đứa ngốc. Cậu l**m môi khô: "Mấy lời này đúng là rất tồi."

Kỳ Hách Diễn cong môi cười nhẹ, hơi dùng sức gạt tay Bạch Khởi ra, thản nhiên nhìn cậu: "Tôi chỉ muốn báo đáp cậu vì đã cứu tôi."

Omega không trả lời, chỉ nhìn anh thật sâu, rồi không nói thêm gì nữa.

Giờ đây, trong mắt Bạch Khởi, Kỳ Hách Diễn giống như một con cáo đang nằm im, tâm tư kín đáo, thỉnh thoảng lại để lộ ra một chút. Nhìn thì như mất trí nhớ, nhưng đầu óc vẫn hoạt động bình thường. Nói cho cùng là không tin tưởng cậu, luôn muốn lột da, lấy tim cậu ra xem thử.

Nhưng omega cũng chẳng tin anh – trông có vẻ cũng chỉ là một tên khốn.

Họ phải khai thác đủ mười cân. Không biết có phải hôm nay vận may tốt không, Bạch Khởi thực sự hoàn thành nhiệm vụ, còn alpha thì vẫn thiếu nhiều – mới được bảy cân. Omega đưa khoáng cho A Mã rồi liếc qua cân nặng, khinh thường "hừ" một tiếng, như đang cười nhạo alpha vô dụng.

Kỳ Hách Diễn không tức giận, còn đưa toàn bộ tiền cho Bạch Khởi, ánh mắt áy náy: "Lần sau sẽ kiếm nhiều hơn đưa cậu."

Omega nhận tiền thì tâm trạng lập tức tốt hơn hẳn. Cậu cân nhắc chỗ tinh tệ trong tay, ánh mắt không giấu được niềm vui, cẩn thận bỏ vào túi tiền nhỏ, nhét vào trong áo rồi xác nhận không rơi mới miễn cưỡng đáp: "Được rồi, tin anh thêm lần nữa."

Kỳ Hách Diễn "ừ" một tiếng, thu lại ánh mắt, bắt đầu quan sát xung quanh – nơi này thật hỗn loạn, nhà cửa xiêu vẹo, đường đầy người ăn xin, cả xác chết bốc mùi cũng nằm la liệt bên đường.

Rõ ràng Bạch Khởi cũng không thích nơi này, bước chân bất giác nhanh hơn: "Đi mau."

"Ừ."

Kỳ Hách Diễn bám sát theo. Vốn dĩ đi đoạn này là xong, nhưng họ sớm cảm thấy có gì đó không ổn. Alpha liếc về sau, đang định nói có người bám theo thì tay đã bị nắm lấy – omega không nói lời nào đã kéo anh chạy.

Tiếng bước chân sau lưng dồn dập. Bạch Khởi đã phát hiện đám người này từ sớm, vài lần không tóm được cậu, chắc tức giận nên rình suốt, chỉ là e ngại bên cạnh còn có người đi cùng.

"Họ làm gì vậy?" Kỳ Hách Diễn dù bị thương nhưng chạy không hề chậm, dễ dàng theo kịp Bạch Khởi, hơi thở không rối: "Cướp à?"

Bạch Khởi gật đầu, thành thạo dẫn Kỳ Hách Diễn chạy vòng vòng. Omega nhanh chóng tính toán lối thoát nhanh nhất, liếc thấy nhóm kia cầm vũ khí, lòng run lên. Cậu nghiến răng kéo anh vào một con hẻm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!