Bạch Khởi là một người rất hiểu rõ bản thân. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bước chân vào một cung điện lộng lẫy xa hoa như thế này.
Thế nhưng dường như một bước sai là cả đời lạc lối, Omega vẫn vì một sai lầm của chính mình mà bị đưa đến hoàng cung của đế quốc.
Cung điện to lớn đến mức Bạch Khởi chẳng thể nào nhìn thấy điểm kết thúc, dưới lớp trang trí tinh xảo ấy lại khiến cậu cảm thấy ngột ngạt không thể thở nổi. Cậu bước đi trên con đường lát gạch ngăn nắp, hai bên đều có người hầu chuyên trách quét dọn. Kỳ Hách Diễn đi trước cậu, mỗi người nhìn thấy đều cung kính cúi chào: "Điện hạ an."
Điện hạ thì tốt, nhưng Bạch Khởi thì không. Những ánh nhìn mập mờ không rõ ràng kia khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Phòng của cậu đã chuẩn bị xong, sẽ có người dẫn đường."
Alpha liếc nhìn Bạch Khởi, nhướn mày: "Cậu trông không vui vẻ cho lắm."
Omega nở một nụ cười nhạt, ngẩng đầu lên: "Tôi cần phải vui sao? Vô duyên vô cớ bị người ta bắt cóc tới đây, đổi lại là ai cũng chẳng vui vẻ nổi đâu."
"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, sao cậu lại nói thế?" Kỳ Hách Diễn vỗ nhẹ lớp bụi trên vai Bạch Khởi, hơi cúi người xuống: "Quần áo cậu mặc không đẹp, lần sau đổi cái khác đi, đừng mặc lại nữa."
Omega nhìn tay Alpha, không tránh, mà ngược lại nhìn thẳng vào hắn: "Đã là vợ chồng hợp pháp, chưa nói đến chuyện mấy tháng sau anh mới đến tìm tôi, giờ còn muốn ngủ riêng phòng."
"Còn nữa—" Bạch Khởi thu lại nụ cười, nhíu mày, giọng điệu lộ rõ sự mỉa mai: "Con mắt thẩm mỹ của anh vẫn kém như xưa."
Bộ quần áo cậu mặc chính là do Kỳ Hách Diễn mua. Lúc ấy hắn luôn miệng khen đẹp, Bạch Khởi cũng chẳng có ý kiến gì. Alpha từng hỏi cậu rất nhiều lần, không ngờ đến tận bây giờ Bạch Khởi mới đưa ra câu trả lời.
Kỳ Hách Diễn cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn cậu. Hắn khẽ cười, nhưng Bạch Khởi vẫn cảm nhận được sự không hài lòng trong ánh mắt Alpha. Omega lảng tránh ánh nhìn đó, thở dài, trong lòng vẫn cảm thấy ngột ngạt.
"Nếu đã nói vậy, thì chuyển sang phòng tôi luôn đi." Alpha hơi nheo mắt, đưa tay bóp nhẹ mặt Bạch Khởi, ép cậu nhìn thẳng vào hắn: "Tôi phải xử lý mối quan hệ giữa hai ta. Nếu có ai bảo cậu đi theo họ, nhất định đừng đi, hiểu chưa?"
"Biết rồi." Bạch Khởi gắng sức gỡ tay Kỳ Hách Diễn ra, cậu dùng sức, Alpha cũng dùng sức, khiến mặt cậu đỏ bừng cả lên.
Kỳ Hách Diễn bị cậu hất tay ra cũng không nổi giận, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Bạch Khởi một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người rời đi một mình.
Cha mẹ hắn đã biết đến sự tồn tại của Bạch Khởi, có lẽ đang suy tính làm thế nào để chối bỏ. Kỳ Hách Diễn không có quan hệ tốt với gia đình, nếu có cơ hội, e rằng hắn sẽ đuổi hết tất cả ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại cái chết là cách giải quyết duy nhất.
Đối phương sợ hắn không nằm trong tầm kiểm soát, nên luôn tìm cách khống chế. Nhưng tiếc thay, Alpha này vốn sinh ra đã phản nghịch. Bây giờ hắn muốn ở bên một Omega đến từ khu ổ chuột, e là hai người kia tức đến chết mất.
Chỉ nghĩ đến thôi là tâm trạng Kỳ Hách Diễn đã tốt lên, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, hoàn toàn không để tâm đến Omega đi cùng mình.
Bạch Khởi nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, trong cung điện rộng lớn này, Omega chẳng thể tìm được phòng ngủ của mình ở đâu. Cậu cười khẽ, lặng lẽ bước theo vệ binh vào trong.
Không thể không nói, hoàng thất đúng là rất giàu. Họ đi qua từng toà cung điện, cuối cùng mới tới được một căn nhà độc lập. Suốt dọc đường đi, Omega chẳng còn tâm trí đâu mà quan sát kỹ. Chỉ đến khi vệ binh dừng lại, cậu mới bắt đầu để ý đến mọi thứ xung quanh.
"Lên lầu hai, căn phòng thứ hai bên phải chính là phòng ngủ chính của điện hạ. Nếu cậu cần gì, cứ gọi tôi bất cứ lúc nào."
"Cảm ơn."
Bạch Khởi hít sâu một hơi, sải bước đi vào trong. Đây chắc là nhà riêng của Kỳ Hách Diễn, bên trong trống rỗng, không có lấy chút hơi người nào, cậu chẳng thích chút nào – thật đáng ghét.
Omega chưa đi được mấy bước thì một con robot hình khối lăn tới trước mặt cậu. Bạch Khởi lập tức đứng yên, thậm chí còn nín thở – đây là cái gì vậy?
"Xin chào."
Giọng nói cứng nhắc của robot vang lên, trên màn hình hiện lên hai con mắt tròn xoe, chớp chớp nhìn Bạch Khởi: "Ngài là ai?"
"Kỳ Hách Diễn bảo tôi đến đây."
Bạch Khởi căng thẳng, mím môi, chỉ cảm thấy môi khô khốc: "Tôi có thể lên lầu không?"
"Không thể. Chưa nhận được thông báo từ chủ nhân, xin mời rời khỏi." Robot chưa nhận lệnh thì không thể nào để Bạch Khởi vào.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Bạch Khởi đã bị từ chối rất nhiều lần. Trong lòng Omega dâng lên một cảm xúc khó tả, cậu cười gượng: "Được thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!