Chương 34: (Vô Đề)

"Hôm nay trên phố thật náo nhiệt."

Bạch Khởi xoa xoa tay, trong lòng áo cậu cất hai tấm thẻ thông hành của cả hai người. Có được chứng nhận này đồng nghĩa với việc không còn là cư dân không đăng ký nữa.

Ngày mai là đêm Giao thừa, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của văn phòng đăng ký. Nếu bỏ lỡ lần này thì phải đợi thêm hai tháng nữa mới có thể làm thủ tục kết hôn.

Lần đón năm mới trước, họ đã đưa ra quyết định này—muốn đi đăng ký kết hôn vào hôm nay, coi như mong một khởi đầu viên mãn cho năm mới. Ban đầu, họ còn dự định sẽ lên giường vào đêm giao thừa đó, nhưng Bạch Khởi khi ấy không khỏe, mấy ngày gần đây lại hay buồn nôn nên kế hoạch đành tạm gác lại.

Ánh mắt Kỳ Hách Diễn dịu dàng, anh nắm lấy tay Bạch Khởi: "Hôm nay còn thấy khó chịu không?"

Omega lắc đầu, thở dài: "Anh có căng thẳng không? Em thì hơi hồi hộp một chút... Hôm nay em có đẹp không?"

Cậu nghiêng đầu hỏi. Mấy ngày nay cả Kỳ Hách Diễn và cậu đều đã sắm đồ mới, Bạch Khởi mặc một chiếc áo bông màu trắng, đội chiếc mũ cùng tông. Tất cả đều do Kỳ Hách Diễn phối cho cậu, còn nói trông cậu giống một cục bột nếp. Tuy Bạch Khởi không đồng ý với cách ví von đó.

"Đẹp lắm, em rất đẹp." Kỳ Hách Diễn vừa nói vừa mỉm cười. Nhưng ngay khi vừa mở miệng, anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Đôi mắt nheo lại, anh nhìn về một hướng, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng luôn có cảm giác như có người đang âm thầm theo dõi anh.

"Sao thế?"

Thấy Kỳ Hách Diễn cứ nhìn về một chỗ, Bạch Khởi cũng thò đầu nhìn theo: "Có gì ở đó à?"

"Không có."

Kỳ Hách Diễn lắc đầu, thu ánh nhìn lại, khẽ nói: "Có lẽ là ảo giác của anh thôi. Đi nào."

Bạch Khởi cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu rồi tiếp tục bước về phía trước. Hôm nay không có quá nhiều người xếp hàng, chẳng mấy chốc đã đến lượt họ. Hai người làm theo hướng dẫn của nhân viên, ký tên, chụp ảnh.

Vì ngày hôm nay, Omega đã luyện viết tên mình. Ban đầu chữ của Bạch Khởi xấu lắm, bị Alpha trêu ghẹo, nhưng sau đó Kỳ Hách Diễn lại rất kiên nhẫn dạy cậu. Nhờ cố gắng, giờ chữ của Bạch Khởi đã ngay ngắn rõ ràng.

"Bây giờ mời hai bạn đọc lời tuyên thệ kết hôn. Cả hai đều biết đọc chứ?"

Nhân viên đưa cho họ một tờ giấy: "Nếu không biết chữ thì tôi đọc cho nghe."

"Tôi biết chữ, để tôi đọc." — Kỳ Hách Diễn từ chối.

Trên mặt alpha không che giấu được nụ cười, trong giọng nói cũng đầy niềm vui: "Tôi đọc một câu, em đọc theo một câu, được không?"

"Ừm." — Bạch Khởi căng người, tập trung cao độ lắng nghe Kỳ Hách Diễn đọc.

"Tôi tự nguyện kết thành phu phu với Bạch Khởi, từ nay không rời không bỏ."

"Tôi tự nguyện kết thành phu phu với Kỳ Hách Diễn, từ nay không rời không bỏ."

"Dù bệnh tật hay là..."

"..."

Lời tuyên thệ rất ngắn, chưa được bao lâu cả hai đã đọc xong, rồi cùng ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Nhân viên bị họ nhìn đến rợn cả da gà, nhanh chóng đóng dấu nổi cho cả hai người. Trong khoảnh khắc quyển sổ đỏ được gấp lại, họ đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời nhau.

"Của các anh đây, chúc hai anh tân hôn hạnh phúc."

"Cảm ơn." — Bạch Khởi nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn, cắn nhẹ môi, nhất thời không biết nên nói gì: "Vậy là kết hôn rồi sao."

Tay Kỳ Hách Diễn còn hơi run, anh "ừm" một tiếng, sau đó nắm lấy tay Bạch Khởi, kéo người ra ngoài, alpha hít sâu một hơi: "Kết hôn rồi, Tiểu Khởi, em đã kết hôn với anh rồi."

Bạch Khởi dùng người đụng vào Kỳ Hách Diễn, ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười rạng rỡ: "Đúng vậy."

"Về nhà mình ăn một bữa thật ngon, mừng một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!