"Chán quá đi mất."
Bạch Khởi nằm dài trên giường, cả người lười biếng uể oải, ánh mắt dừng lại trên một bộ phim đang chiếu.
Hai người bọn họ không thể ra ngoài, chỉ có thể tìm chút gì đó để xem trên TV. Trước đây Bạch Khởi chưa từng xem, chỉ từng lướt qua mấy lần ở nhà mẹ nuôi, nhưng phần lớn toàn là những tình tiết sến súa, khiến một Omega như cậu không thể nào chấp nhận nổi.
Ví dụ như mấy phim kiểu Omega mang thai rồi bỏ trốn chẳng hạn, thật sự quá đáng sợ.
Hôm nay tìm đại một bộ phim kinh dị, ban đầu Bạch Khởi còn có chút hứng thú, nhưng xem càng lâu càng thấy nhàm, còn Kỳ Hách Diễn thì từ đầu đã chẳng mấy hứng thú.
Omega bất ngờ bật dậy, nghiêng người dựa vào Kỳ Hách Diễn: "Trời tối rồi, chúng ta vẫn chưa thể ra ngoài sao?"
"Hắn là người xấu."
"Tôi đương nhiên biết hắn là người xấu rồi." Bạch Khởi nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng bực bội, xung quanh toàn là người giám sát cậu, mà điều Omega ghét nhất chính là bị người khác quản thúc.
Cậu là người tự do mà.
Kỳ Hách Diễn còn định nói thêm vài lời an ủi, nhưng chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đã bị mở ra, Ôn Tư cuối cùng cũng trở lại.
"Cậu đi với tôi." Ôn Tư chỉ vào Kỳ Hách Diễn, sắc mặt hắn không tốt, giọng nói cũng mang theo sự cáu kỉnh, Alpha và Omega liếc mắt nhìn nhau nhưng không ai nói gì.
"Được."
Kỳ Hách Diễn đứng dậy đi theo Ôn Tư ra ngoài, trước khi cửa đóng lại, Alpha quay đầu nhìn Bạch Khởi một cái, Omega sắc mặt lạnh hẳn đi, cũng không còn nằm trên giường nữa mà ngồi dậy.
Không ai biết sau khi Kỳ Hách Diễn rời đi thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Thật ra Bạch Khởi hơi căng thẳng, nơi này đối với cậu là một thế giới hoàn toàn mới, cậu siết chặt bàn tay, chăm chú dán mắt vào màn hình. Trong bộ phim này, đến cuối cùng tất cả kẻ xấu đều chết, ma quỷ cũng không bắt được, còn nhân vật chính thì kẻ chết, người phát điên. Omega mím chặt môi, cảm thấy cái kết này thật quá bi thảm.
Không biết bao giờ Kỳ Hách Diễn mới về, cậu lại tìm một bộ phim tình cảm để xem. Điều Bạch Khởi không ngờ tới là ngay đầu phim, hai nhân vật chính đã hôn nhau. Nhìn chẳng lãng mạn tí nào, ngược lại còn khiến Bạch Khởi thấy phản cảm.
Kỳ Hách Diễn chưa từng hôn cậu như thế. Từ sau kỳ ph*t t*nh lần trước, hai người họ cũng không làm chuyện đó nữa, Alpha thỉnh thoảng chỉ hôn nhẹ cậu, nhưng Omega không quen lắm, vì vậy số lần hôn nhau cũng rất ít.
Nhưng Bạch Khởi cũng không thấy phản cảm.
Kỳ Hách Diễn dường như đã hòa vào cuộc sống của cậu, lần trước hai người còn cùng nhau chọn giường. Omega cũng chẳng nghĩ tới chuyện mua hai cái giường, Alpha cũng không nhắc tới, tựa như cuộc tranh cãi trước kia đã lặng lẽ bị thời gian vùi lấp.
Bạch Khởi co chân lại, hai tay ôm lấy đầu gối, gương mặt vùi trong khuỷu tay, chỉ còn đôi mắt lộ ra ngoài. Sắp đến Tết rồi, cậu cũng sắp hai mươi tuổi.
Vẫn chưa biết năm nay Kỳ Hách Diễn bao nhiêu tuổi, chắc là lớn hơn cậu một chút.
Cậu nên gọi là "anh" sao?
Bạch Khởi suy nghĩ rối bời, vừa phải lắng nghe tiếng động bên ngoài, vừa miên man suy nghĩ đủ thứ, nhưng cho dù tâm trí có lạc đi đâu, cuối cùng vẫn quay lại với chuyện của cậu và Kỳ Hách Diễn.
Bộ phim tình cảm kia Bạch Khởi chẳng xem vào được, nhưng cũng không tắt đi, cứ để đó làm tiếng nền, mãi đến gần cuối phim mới định tắt.
"Bao giờ mới quay về đây..."
Bạch Khởi dùng điều khiển tắt phim đi, ban đầu cậu còn không biết cái này dùng thế nào, là do Kỳ Hách Diễn lần mò ra.
Omega lầm bầm, vừa đặt điều khiển xuống thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Omega lập tức ngẩng đầu, cảnh giác nhìn sang.
Ai?
"Kỳ Hách Diễn!" Ánh mắt Bạch Khởi lập tức thay đổi, cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm. "Anh về rồi."
Omega vẫn đeo khẩu trang, giọng nói có chút bị nghẹn, nhưng Kỳ Hách Diễn vẫn nghe ra được sự thay đổi trong giọng cậu. Alpha khóa trái cửa, khẽ cười: "Chờ anh lâu rồi đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!