Bạch Khởi chưa từng đi tàu, đương nhiên cũng không biết mình bị say sóng. Cậu vừa ngồi không bao lâu, sắc mặt đã trắng bệch, dạ dày bắt đầu cuộn trào. Buổi sáng cậu không ăn gì vì không có khẩu vị, ngay cả bữa sáng Ôn Tư chuẩn bị cũng không động tới. Omega chạy vào nhà vệ sinh, nôn ra toàn là nước chua.
"Khó chịu lắm à?"
Kỳ Hách Diễn vỗ nhẹ lưng Bạch Khởi, đưa cho cậu chai nước đã chuẩn bị sẵn. Alpha trong lòng vẫn không khỏi hối hận, tại sao lại dắt Bạch Khởi theo chứ? Nếu không thì cậu cũng chẳng cần phải chịu khổ thế này.
"Anh trông còn tệ hơn cả em." Bạch Khởi súc miệng xong, ném khẩu trang cũ đi rồi thay một cái mới. Omega nhắm mắt, ngả vào lòng Kỳ Hách Diễn. "Em không sao."
Alpha chẳng còn cười nổi, anh xoa đầu Bạch Khởi, sắc mặt không tốt: "Xin lỗi."
"Em không muốn nghe xin lỗi." Bạch Khởi im lặng vài giây, rồi cựa mình trong lòng anh, khẽ hỏi: "Còn bao lâu nữa mới tới?"
Kỳ Hách Diễn nghĩ ngợi, rồi ước lượng thời gian: "Khoảng nửa tiếng nữa."
"Em buồn ngủ quá, muốn ngủ một lát." Con tàu cứ lắc lư liên tục, Bạch Khởi thực sự chịu hết nổi. Cậu cảm thấy chỉ cần động đậy một chút thôi cũng muốn nôn hết ruột gan ra ngoài, omega đành lười biếng, để alpha bế mình vào phòng nghỉ.
Con tàu này đủ lớn, Kỳ Hách Diễn bế Bạch Khởi vào phòng khách, sau đó cởi giày cho omega, đắp chăn lên người cậu: "Nếu khó chịu quá thì uống chút thuốc."
"Không cần..." Bạch Khởi khẽ từ chối. Trên mặt cậu không có chút huyết sắc nào, cả người trông như mất hết sinh khí. "Em không uống thuốc đâu, ngủ một giấc là khỏi."
Omega sợ Kỳ Hách Diễn thực sự đi lấy thuốc, nên còn nắm chặt lấy tay alpha, lẩm bẩm: "Ngủ một giấc là tới nơi rồi."
Kỳ Hách Diễn bật cười vì câu nói đó, nhưng trong mắt vẫn không giấu được lo lắng: "Ngủ đi, anh ở bên em, đến nơi sẽ gọi em."
"Ừ."
Bạch Khởi yên tâm nhắm mắt, đầu ngón tay cậu móc lấy ngón tay Kỳ Hách Diễn, động tác rất nhẹ nhàng. Chỉ cần alpha muốn rút tay ra thì có thể dễ dàng làm được, nhưng anh không làm vậy, cứ giữ nguyên tư thế ấy cho đến khi con tàu cập bến.
"Tiểu Khởi, đến nơi rồi."
Kỳ Hách Diễn nhẹ nhàng đẩy vai Bạch Khởi, cúi người dỗ dành: "Chúng ta phải xuống tàu rồi."
Omega ngủ không được sâu, rất nhanh liền tỉnh lại. Vừa mới tỉnh đầu óc vẫn còn mơ màng, cậu nhìn thấy Kỳ Hách Diễn đi giày cho mình, lại nắm lấy tay mình dắt đi ra ngoài. Suốt dọc đường cậu không nói một lời, mãi cho đến khi sắp xuống tàu mới lên tiếng: "Giờ chúng ta đi đâu vậy?"
"Phải xuống tàu để vào khu nhà giàu."
"Tới thành phố rồi à?" Bạch Khởi mở to mắt, dường như lúc này mới thực sự tỉnh táo. Omega chớp chớp mắt, rồi tự vỗ vào mặt mình: "Đi thôi!"
Nói không mong chờ thì chắc chắn là nói dối, Bạch Khởi đã muốn tới đây từ lâu rồi. Nghe những người từng vào khu nhà giàu kể rằng nơi đó lộng lẫy xa hoa, khắp nơi là những tòa nhà cao tầng, còn có rất nhiều robot đi trên đường. Một tòa nhà ở đó cao gấp năm lần tòa nhà trong khu ổ chuột của bọn họ.
Bạch Khởi lần nào nghe cũng trố mắt kinh ngạc, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội kiểm chứng những lời đó là thật hay không.
"Thẻ thông hành." Ôn Tư đi trước dẫn đường, anh ta đưa ra giấy tờ của mình, đối phương chỉ liếc qua rồi cho qua. Đợi bọn họ hoàn toàn bước qua cánh cổng kiểm soát đó, họ đã vào một thế giới hoàn toàn khác.
Omega có chút căng thẳng, cậu vô thức níu lấy vạt áo Kỳ Hách Diễn. Hai người cùng nhau bước qua cổng, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói máy móc của một phụ nữ vang lên từ phía trên đầu: "Kiểm tra thành công."
Bạch Khởi bị tiếng nói đó dọa cho giật mình. Cậu ngẩng đầu nhìn lên nhưng chẳng thấy gì cả, lúng túng quay sang nhìn Kỳ Hách Diễn — cái gì vừa phát ra âm thanh vậy?
Kỳ Hách Diễn cũng không nhớ rõ lắm, đành nói: "Chắc là thiết bị kiểm tra xem chúng ta có mang theo vật nguy hiểm hay không. Mình đi tiếp thôi."
"Vâng." Bạch Khởi cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, chỉ biết bám chặt lấy Kỳ Hách Diễn, không muốn tách rời chút nào.
Bên ngoài là con đường rộng và dài, có rất nhiều xe lơ lửng nhìn rất ngầu.
Con đường họ đi bằng phẳng, không có ổ gà, cũng không có bụi bay mù mịt, chỉ toàn là khung cảnh rất đẹp.
Ánh mắt Bạch Khởi trở nên cẩn trọng, cậu liếc nhìn xung quanh, phát hiện nơi này toàn là những tòa nhà cao vút, nhìn từ bên ngoài đã thấy rất cao cấp. Hôm nay trời âm u nên nhiều nơi đã bật đèn, ngay cả người đi đường và bọn họ cũng trông khác biệt hoàn toàn.
Thì ra đây là khu nhà giàu, là nơi mà biết bao người ở khu ổ chuột mơ ước được đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!