"Tôi có sức, tôi có thể kiếm tiền, đợi khi tôi khôi phục trí nhớ, tự nhiên sẽ rời đi."
Giọng alpha rất nhỏ, ánh mắt cụp xuống khiến anh ta trông vô cùng vô tội, nhưng Bạch Khởi đâu phải kẻ ngốc. Nếu chỉ vài ba câu là bị người khác dụ dỗ thì cậu chẳng phải là kẻ ngốc nghếch hay sao?
Khi thấy Bạch Khởi không nói gì, trong lòng Kỳ Hách Diễn có chút lo lắng. Anh bị mất trí nhớ nhưng không ngu. Nếu bây giờ không khiến omega giữ mình lại, thì sẽ không còn cơ hội nữa.
"Để tôi giúp cậu!"
Alpha không nói hai lời liền giành lấy tấm ván gỗ trong tay Bạch Khởi. Anh không cho omega cơ hội phản kháng, đảo mắt nhìn quanh một lượt mới phát hiện ra một đống gỗ nhỏ. Dù không cao lắm, nhưng để Bạch Khởi đứng lên rồi leo lên mái nhà thì cũng có phần khó khăn. Ánh mắt Kỳ Hách Diễn dao động một chút, cuối cùng vẫn là tự mình giẫm lên leo lên đó.
Căn nhà gỗ này đã quá cũ nát, nhiều chỗ đã mục ruỗng, đến mức Kỳ Hách Diễn còn lo nếu gió lớn thêm chút nữa thì sợ là sập mất. Alpha cẩn thận tiến lại gần chỗ hỏng, canh đúng vị trí rồi mới nhìn xuống omega: "Có đinh không?"
Bạch Khởi ngẩng đầu nhìn anh, trong tay cầm một túi đinh nhỏ, do dự một lúc vẫn chưa đưa lên. Kỳ Hách Diễn cũng rất kiên nhẫn, anh nhẹ giọng nói: "Để tôi làm cho, cậu nhìn xem đây có được coi là thành ý không?"
Thành ý... Một người được nhặt về thì có thành ý gì cơ chứ?
Bạch Khởi âm thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn ném đinh và búa lên cho anh. Kỳ Hách Diễn đón rất vững, lúc anh ngồi xuống thì quần áo cũng kéo căng, khi đóng đinh cơ bắp lộ rõ. Omega nhìn một hồi lâu mới chịu quay mặt đi.
Người này dường như thật sự rất giỏi. Nếu giữ lại bên mình, có thể kiếm tiền lại còn bảo vệ mình, vậy thì tiền xây nhà chắc nhanh chóng có thể tích góp đủ?
Chỉ là, alpha này khí chất khác hẳn với những người ở đây, chỉ cần nhìn mấy món đồ đắt tiền trên người anh là biết.
Vừa nghĩ, Bạch Khởi vừa ngồi xuống khối gỗ. Mới ngồi chưa ấm chỗ thì trước mặt chợt có luồng gió nổi lên, cậu giật mình quay lại nhìn mới phát hiện alpha đã nhảy xuống.
Bạch Khởi trừng mắt lườm anh một cái rồi lập tức quay mặt đi, giờ đến cả một câu "cảm ơn" cậu cũng không muốn nói nữa!
"Dọa cậu sợ à?" Kỳ Hách Diễn đặt những thứ còn lại sang một bên, chậm rãi bước tới, "Sao cậu không mang giày?"
Đống gỗ kia khá sắc nhọn, nếu Bạch Khởi chân trần giẫm lên chắc chắn sẽ bị thương. Một omega sao lại để mình bẩn thỉu thế này chứ.
"Không có giày để mang."
Lời này của Bạch Khởi nửa thật nửa giả. Trước đây cậu từng mua giày cho mình, nhưng ở nơi này cậu dễ bị bạo lực tấn công. Những người từng đi cùng cậu hầu hết đã bị đánh chết. Omega đã suy nghĩ rất lâu rồi quyết định không mang giày nữa, bởi vì lần nào giày cũng bị cướp, cuối cùng bị xé rách rồi đốt đi.
Có những kẻ, niềm vui của họ chính là giẫm đạp lên người khác.
Kỳ Hách Diễn không hỏi thêm gì, chỉ lặng lẽ cởi giày mình ra, sau đó quỳ xuống đất. Alpha không nói một lời, nhưng Bạch Khởi đã hiểu ngay. Omega bật dậy: "Tôi không cần!"
Nhưng tay Kỳ Hách Diễn nhanh hơn, chết tiệt, tên alpha này rõ ràng là đã được huấn luyện qua, rất biết cách dùng lực. Chẳng mấy chốc Bạch Khởi đã bị ép ngồi xuống lại, cổ chân bị nắm lấy, đôi giày còn ấm áp ấy được xỏ vào chân cậu. Ban đầu omega hơi sững sờ, nhưng rất nhanh sắc mặt cậu đã méo mó: "Cái đó..."
"Chân anh có hôi không?"
Kỳ Hách Diễn: "..."
"Không hôi." Alpha mím môi, không thể cười nổi, "Nếu cậu thấy khó chịu, tôi có thể rửa."
"Không phải tôi thấy khó chịu." Bạch Khởi nhìn đôi giày rộng hơn chân mình khá nhiều, thở dài một hơi, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh, "Tôi đã rất lâu không mang giày rồi, giờ vẫn chưa quen lắm. Hơn nữa đôi này quá rộng, không hợp với tôi. Anh không cần phải cố đối xử tốt với tôi như vậy."
Kỳ Hách Diễn lập tức phủ nhận, anh định nắm lấy tay omega, nhưng nhanh chóng nhận ra động tác này quá ám muội, liền siết chặt bàn tay đang lơ lửng giữa không trung: "Giữ tôi lại đi, được không?"
Bạch Khởi trầm mặc một lúc, không trả lời mà chỉ đứng dậy đi vào nhà, giày cũng vừa đi vừa tháo ra. Kỳ Hách Diễn nhìn đôi giày rơi lả tả, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Vì căn nhà đã sửa xong nên buổi chiều Bạch Khởi phải đi làm. Đồ đạc của Kỳ Hách Diễn hiện tại cậu không thể đem bán, nếu không sẽ bị nghi ngờ ngay.
Đến trưa, Bạch Khởi phải tìm chút đồ ăn cho mình. Cậu lấy ra hai miếng bánh quy nén, không ngẩng đầu lên mà ném một miếng cho Kỳ Hách Diễn: "Mỗi người một miếng, không có nhiều đâu."
"Cảm ơn."
Alpha không oán một lời, dù rằng đây là thứ khó ăn nhất mà anh từng nếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!