Chương 26: (Vô Đề)

Bạch Khởi chưa từng để lộ vẻ mặt như vậy trước mặt ai, cậu đang buồn, đang sợ hãi, câu nói ấy như là lời cầu xin.

Kỳ Hách Diễn vốn đầu óc còn đang choáng váng cũng lập tức tỉnh táo lại, anh nhanh chóng tiêm chất ức chế vào cơ thể mình, Alpha khẽ nói: "Đừng sợ tôi."

"Tôi sẽ rời đi ngay."

Kỳ Hách Diễn giống như đang chạy trốn, vội vã rời khỏi căn phòng, nhưng anh không đi xa, chỉ dựa vào cánh cửa, giống như đêm hôm đó khi hai người "thân mật" mà không cần nói rõ lời. Alpha lấy tay che tuyến thể, hít sâu một hơi: "Em ổn chứ?"

Bạch Khởi không trả lời, cậu không hiểu vì sao rõ ràng đã tiêm chất ức chế, mà cơ thể vẫn khát khao đối phương đến vậy.

Đây không phải là cậu. Cậu không nên như thế này.

Omega toàn thân đẫm mồ hôi, bụi đất trên mặt bị cậu lau loạn cả lên, sàn nhà cũng dính đầy nước. Bạch Khởi run rẩy, cậu đưa tay cắn lấy ngón tay mình, chỉ muốn cắn nát máu thịt, tại sao lại thành ra thế này, tại sao?

Cậu cố sức đứng dậy, cả người như vừa được vớt ra từ trong nước, thở hổn hển, bên tai chỉ còn tiếng ù ù, không nghe thấy gió nữa, thay vào đó là tiếng cậu nức nở trong tuyệt vọng.

Đầu ngón tay của Bạch Khởi chạm đất, từng lần từng lần lưu lại dấu vết. Cậu rõ ràng rất lạnh, nhưng cả người lại nóng bừng. Omega bước từng bước một trong gian nan, cuối cùng cũng lê tới đích. Căn phòng này nhỏ là thế, nhưng giờ đối với cậu lại xa xôi đến vậy.

Cậu mở bình nước ra, không hề do dự dội thẳng lên đầu, nước ấm làm ướt toàn thân. Omega kiệt sức ngồi phịch xuống sàn, hương trầm từ tuyến thể tỏa ra không kiểm soát, như muốn quấn lấy Alpha ngoài cửa.

Bạch Khởi lau mặt, dùng tay áo quệt nước trên mặt, cậu chẳng phân biệt nổi là mồ hôi hay nước mắt.

Kỳ Hách Diễn cũng chẳng khá hơn là bao, chất ức chế đã mất tác dụng. Anh siết chặt tay, dằn nén khao khát trong lòng. Tại sao lại như vậy?

Tại sao anh lại muốn lao vào trong, ôm lấy Bạch Khởi, hôn cậu ấy? Tin tức tố lại bị k*ch th*ch, một lần nữa trào ra.

Thật nhếch nhác—

"Bạch Khởi, tôi cảm thấy mình có gì đó không ổn." Kỳ Hách Diễn níu lấy cửa, đập mạnh một cái, giọng nói đã cao vút lên: "Em còn ổn không?"

"Còn ổn không..." Bạch Khởi ánh mắt dần trở nên mơ hồ, cậu cắn môi đến bật máu, Omega lảo đảo đứng lên, chưa đi được mấy bước đã ngã nhào. Bàn tay chạm lên cánh cửa, mãi vẫn chưa hạ xuống. Bạch Khởi cuối cùng cũng sụp đổ: "Tôi rất khó chịu, Kỳ Hách Diễn, tôi khó chịu lắm..."

"Sao lại thành ra thế này, sao lại..."

Nghe tiếng Bạch Khởi, tim Kỳ Hách Diễn như bị đâm một nhát, đau đến nhói. Gió lạnh rít qua người anh, mà anh lại chẳng có cảm giác. Cổ anh đỏ bừng, thuốc k*ch t*nh đã phát tác, mắt Alpha rớm đầy tơ máu. Anh muốn nói gì đó, nhưng sợ vừa mở miệng sẽ không kìm chế nổi.

Anh không thể chạm vào Bạch Khởi, Omega không thích như vậy, anh cũng không thích.

Anh thích Bạch Khởi, nên phải tôn trọng cậu, thế nhưng mọi chuyện giờ rối tung lên cả rồi.

"Kỳ Hách Diễn..."

Bạch Khởi thì thào, giây tiếp theo cậu mở cửa. Đôi mắt lạc thần dừng lại trên người Kỳ Hách Diễn, nhưng vẫn có chút cảm xúc thoáng qua. Cậu cắn môi, nức nở một tiếng: "Kỳ Hách Diễn..."

"Vào đi."

Bạch Khởi từ từ giơ tay, trong mắt Kỳ Hách Diễn là vẻ đau khổ. Họ giống như những con thú bị d*c v*ng điều khiển. Đầu ngón tay Omega chạm lên mặt Kỳ Hách Diễn, quần áo cậu ướt sũng, tóc còn nhỏ nước:

"Vào đi..."

Đồng tử Kỳ Hách Diễn co rút dữ dội, anh quỳ rạp xuống đất, nhìn Bạch Khởi như cầu xin: "Không được."

"Em sẽ hận tôi mất."

"Sẽ không." Bạch Khởi đưa tay vòng lấy cổ Kỳ Hách Diễn, rõ ràng là người ở thế thượng phong giữa hai người. Omega nhẹ giọng: "Tôi chỉ hận chính mình."

Ngày hôm đó trời mưa rất to, cơn mưa xối xả nhuộm cả mặt đất thành một màu xám xịt. Chân và bụng Bạch Khởi run rẩy, toàn thân là mồ hôi, Kỳ Hách Diễn cũng vậy. Tin tức tố của họ quấn lấy nhau, ánh mắt Omega cuối cùng cũng dừng lại một khoảnh khắc trong cơn choáng váng. Nước mắt cậu hòa vào mồ hôi, đã chẳng thể phân biệt đâu là ai.

Sau gáy Bạch Khởi bị cắn rỉ máu, khi Omega bị đánh dấu mới cảm nhận được sự trống rỗng trong lòng được lấp đầy, nhưng nhanh chóng bị cảm giác mông lung thay thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!