Bạch Khởi không nhớ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ cảm thấy rất buồn ngủ. Sau khi nói chuyện với Kỷ Hách Diễn, hình như cậu liền mất đi ý thức.
Cậu đã ngủ từ lúc nào vậy?
"Kỷ Hách Diễn!"
Bạch Khởi không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài, có lẽ đã tám, chín giờ. Omega ngồi bên mép giường, đưa tay xoa thái dương. Cậu hít sâu một hơi: "Đi làm rồi à?"
Cậu vừa định xuống giường thì phát hiện có gì đó không ổn—giày của cậu... đã bị thay rồi.
Bộ não còn mơ hồ của Bạch Khởi lập tức tỉnh táo lại. Cậu chớp mắt, phát hiện đôi giày đặt bên giường là một đôi mới tinh, chẳng lẽ Kỷ Hách Diễn lại mua cho cậu thêm một đôi nữa?
"Tỉnh rồi à?"
Giọng của Kỷ Hách Diễn vang lên trước mặt Bạch Khởi, omega bất chợt ngẩng đầu lên, nhưng cậu không thể nói ra lời trách móc, bởi vì chẳng mấy chốc nữa, họ sẽ không còn thiếu tiền nữa.
Giống như một giấc mơ vậy.
"Ôn Tư đã chuyển một vạn tinh tệ qua rồi."
Kỷ Hách Diễn thấy Bạch Khởi vẫn còn mơ màng, liền để cậu có thời gian tiếp nhận: "Đây là thẻ lưu trữ, anh để ở đây nhé."
Alpha lùi lại vài bước, thấy ánh mắt của Bạch Khởi vẫn dừng lại trên người mình, Kỷ Hách Diễn bổ sung thêm: "Tối qua em ngủ mê man, anh thấy em không sốt, cũng không có vấn đề gì khác, chỉ lau người cho em thôi, anh không làm gì khác cả."
Omega khẽ "ừ" một tiếng, giọng nói khàn khàn khô khốc khiến người nghe tim cũng run lên.
Bạch Khởi cụp mắt xuống: "Anh ngủ lúc nào vậy?"
Nói là không thấy cậu phát sốt... không biết đã thức canh bao lâu.
"Ngủ một lúc rồi." Kỷ Hách Diễn tránh né chủ đề đó. Hắn im lặng mấy giây, rồi lại nhắc đến chuyện giày của Bạch Khởi: "Sáng nay anh đi mua đấy, mỗi người một đôi. Giày đi lâu thì phải giặt, anh tiện thể mang theo cả quần áo đi giặt luôn rồi."
"Không mệt sao?"
Bạch Khởi mang giày vào, cậu không vội đụng đến thẻ lưu trữ mà trước tiên đi đánh răng rửa mặt. Sau khi làm xong tất cả, alpha đột nhiên từ phía sau ôm chầm lấy cậu. Omega bị cú va làm người chao đảo, nhưng không giãy giụa, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Xây nhà tốn bao nhiêu tiền? Bao giờ mình đi mua vật liệu?"
Bạch Khởi nắm lấy tay Kỷ Hách Diễn, cậu thả lỏng cơ thể, nhẹ giọng nói: "Tiền đủ rồi."
"Không đủ thì mình kiếm thêm." Kỷ Hách Diễn thấy Bạch Khởi không phản kháng, liền siết chặt vòng tay, alpha dùng mặt cọ vào cổ omega, rồi làn da vốn sạch sẽ liền bị dính một lớp bụi. Kỷ Hách Diễn sững người, lại giơ tay phủi nhẹ: "Anh bẩn quá."
"Vậy mà còn cọ lên người tôi." Bạch Khởi suy nghĩ một chút rồi thở dài: "Hôm nay mình đi chọn đất trước. Ở khu này chẳng thuộc về ai, chỉ cần anh muốn là có thể có được."
Khu ổ chuột có rất nhiều đất không tốt, vị trí cũng bình thường, nên Bạch Khởi không quá lo lắng về việc không có chỗ xây nhà.
"Chỉ là chọn vật liệu hơi phiền một chút." Khi còn nhỏ, Bạch Khởi từng đi theo người ta xây nhà, nhưng khi đó cậu còn quá yếu, không thể ở lại lâu.
Omega hồi tưởng lại những gì từng học được, nhất thời không nhận ra ánh mắt của Kỷ Hách Diễn. Bạch Khởi mím môi, quay đầu lại: "Lát nữa đi xem thử, không vội đâu."
"Được." Alpha vẫn không buông tay, hắn nhẹ nhàng lắc người ôm lấy cậu, dò xét mở lời: "Hay là mình thuê người đi?"
"Hả?"
Bạch Khởi cuối cùng cũng có phản ứng. Cậu xoay người trong vòng tay Kỷ Hách Diễn, nheo mắt nhìn hắn: "Tôi tự làm được, đâu cần nhà to quá đâu..."
"Bạch Khởi."
Kỷ Hách Diễn nắm lấy tay omega, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt trong lòng bàn tay cậu, ánh mắt alpha dịu dàng: "Tay em đầy vết chai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!