Hắn là ai ư—
Là người đã cứu mạng anh đấy!
Bạch Khởi khẽ quay đầu lại, sợ làm động đến vết thương của người đàn ông. Omega bĩu môi, nhẹ nhàng và nhanh chóng kéo áo ra khỏi tay alpha, rồi cúi xuống, nheo mắt nhìn hắn:
"Tỉnh rồi à?"
Đôi mắt của alpha vẫn chưa mở hẳn, rõ ràng là chưa tỉnh táo. Ngón tay hắn khẽ quơ trong không khí, môi nứt nẻ phát ra tiếng nói yếu ớt:
"Cậu là ai?"
Bạch Khởi cúi thấp người để nghe rõ hơn. Cậu mím môi, định trả lời nhưng thấy tư thế không thoải mái, bèn ngồi thụp xuống. Omega nhướn mày:
"Là tôi cứu anh đấy."
"Này, anh còn chưa ngủ đủ à?"
Thấy alpha không đáp, Bạch Khởi nheo mắt nhìn hắn kỹ hơn, còn đưa tay sờ đầu hắn.
"Cũng đâu có sốt."
Cậu cũng chẳng quá bận tâm đến trạng thái của người đàn ông. Thở dài, cậu lẩm bẩm:
"Tôi tên là Bạch Khởi, tôi cõng anh về đây. Mấy món đồ giá trị trên người anh tôi có mang đi bán chút rồi, chắc anh không để bụng đâu ha. Anh không nói gì tức là đồng ý nhé."
Dĩ nhiên alpha không thể trả lời — hắn lại ngất xỉu.
"Coi như anh đồng ý rồi."
Bạch Khởi tự nói rồi đứng dậy, không quan tâm đến tình trạng của alpha nữa.
Hôm nay cậu đi làm thuê, chỉ kiếm được 15 tinh tệ. Một tinh tệ mua được hai cái bánh bao lớn.
Cậu cất tiền vào một chiếc hộp nhỏ rồi giấu trong góc kín đáo. Sau khi kiểm tra kỹ, cậu mới yên tâm đi rửa mặt.
Gần đây gió lớn, mái nhà rách tơi tả, ngày mai Bạch Khởi định nghỉ một ngày để sửa lại. Cậu bưng nước về, nhẹ nhàng lau bụi bẩn trên mặt, mặt nước lấp loáng phản chiếu hình ảnh mờ mờ — ngũ quan omega rất đẹp, rất thanh tú. Trước kia làn da cậu trắng lắm, nhưng vì luôn bôi bùn đất, phơi nắng dãi gió nên giờ đã khác xưa.
Cậu vừa nghêu ngao hát vừa lấy đất bùn ra trát mặt — gần đây có tin trộm cắp, Bạch Khởi phải cẩn thận hơn.
Mọi thứ chuẩn bị xong, cậu mới leo lên giường. Giường nhỏ, nên mỗi tối phải cuộn tròn lại để ngủ chung với alpha. Bạch Khởi rất dễ ngủ, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, không hề hay biết alpha bên cạnh có thay đổi.
Alpha tỉnh hẳn vào nửa đêm. Mở mắt thật lâu hắn mới dần tỉnh táo. Hắn vừa mở mắt đã thấy omega nằm bên cạnh, giật mình vì không biết đây là đâu, người này là ai, mình là ai.
"Cậu..."
Alpha khàn giọng, cổ họng đau rát.
Hắn hít một hơi, vừa định ngồi dậy thì "RẦM" — một âm thanh lớn vang lên, khiến hắn giật bắn người.
"Anh tỉnh rồi!"
Bạch Khởi bật dậy, ban đầu còn vui mừng, nhưng rất nhanh liền trở nên cảnh giác. Alpha đang bất tỉnh và alpha tỉnh táo là hai cấp độ hoàn toàn khác nhau.
Omega lùi ra sau, cảnh giác nhìn đối phương:
"Anh tỉnh rồi thì đi đi. Đồ đạc trên người anh... đều dùng để chữa bệnh cho anh rồi."
Alpha không đáp, chỉ chớp mắt nhìn cậu, vẻ mặt mơ hồ, hoàn toàn không hiểu Bạch Khởi đang nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!