"Cậu... sẽ giúp tôi sao?"
Không ngờ Bạch Khởi lại nói ra những lời như vậy, khiến cho Kỳ Hách Diễn chớp mắt liên tục, còn chưa kịp mở miệng thì Bạch Khởi đã rút tay lại. Alpha ngẩn ra:
"Bạch Khởi..."
"Chắc là được đấy."
Bạch Khởi thực chất chỉ tò mò một chút thôi, cậu lại ngồi trở lại giường, vài giây sau nhớ ra mình còn chưa tắm, lại chậm rãi bò xuống, vỗ vỗ cái chăn:
"Tìm chỗ nào đó mà tự giải quyết đi, chỗ này thường không có ai tới đâu."
Giọng cậu vừa rồi giống hệt một con cáo dụ người mắc bẫy, suýt nữa thì Kỳ Hách Diễn đã lao đầu vào, nhưng giờ Alpha vẫn chưa kịp định thần lại, cố nén xuống rồi hỏi tiếp:
"Không phải cậu nói sẽ giúp tôi sao?"
Lần này thì Bạch Khởi thật sự thấy khó hiểu, cậu "ủa" một tiếng:
"Sao tôi lại phải giúp anh? Chẳng lẽ anh không thấy động vào nửa th*n d*** của người khác là chuyện rất dơ bẩn à?"
"Đúng, quả thật rất dơ."
Kỳ Hách Diễn cụp mắt xuống, bật cười khe khẽ. Thật nực cười khi nghĩ một Omega sẽ giúp mình làm chuyện đó – như vậy thì chẳng phải là Bạch Khởi nữa rồi.
Nhưng Alpha lại hỏi thêm một câu:
"Khi vào kỳ ph*t t*nh, cậu vượt qua kiểu gì?"
"Thuốc ức chế."
Bạch Khởi cầm lấy cái xô định đi lấy nước, nhưng giây tiếp theo đã bị Kỳ Hách Diễn cản lại. Alpha vừa mới bị mắng cho một trận, giờ khí thế toàn thân đều thu lại, Omega liếc anh một cái, sắc mặt không tốt:
"Anh không nghĩ là tôi sẽ tự giúp mình giải tỏa đấy chứ?"
"Mỗi ngày tôi đều rất mệt, đến thời gian nghỉ ngơi tôi cũng không cho phép bản thân có, dù là kỳ đặc biệt, tôi cũng sẽ làm việc nửa ngày. Anh nói xem... vì sao giữa Omega và Alpha lại có sự khác biệt lớn như vậy?"
Kỳ Hách Diễn nghe đến đây, đôi mắt hơi mở to:
"Không công bằng—"
"Chẳng có gì là không công bằng cả."
Bạch Khởi đi ra ngoài, ngồi lên một khúc gỗ nhỏ, ngồi rất ngay ngắn, hai chân khép lại, cơ thể cúi xuống, ôm lấy bản thân, cằm tựa lên cánh tay, ngước mắt nhìn Kỳ Hách Diễn:
"Còn có sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo nữa kia. Tôi chỉ tiện miệng nói ra thôi."
Cậu hạ mặt xuống, cố ý hạ giọng:
"Anh phải đi lấy nước, phải xin lỗi tôi, là anh nói đấy."
Kỳ Hách Diễn lúc này mới phản ứng lại, cười khô một tiếng, nhanh chóng xách xô đi lấy nước.
Ánh mắt Omega luôn dõi theo bóng Alpha rời đi, bất chợt nhớ ra – như vậy đi lấy nước thường xuyên, liệu có bị phát hiện không?
Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ phải nộp tiền.
Bạch Khởi cảm thấy mình đúng là một Omega xấu xa, nhưng cậu buộc phải làm như vậy.
"A a a, phiền chết đi được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!