Chương 16: (Vô Đề)

"Cậu nói gì cơ?" Người đàn ông thoáng sững sờ, im lặng mấy giây rồi cố giữ bình tĩnh: "Đừng nói bừa."

"Thị lực tôi khá tốt đấy, trong mắt anh rõ ràng có phản quang từ thủy tinh thể, tháo nó xuống đi." Giọng Kỳ Hách Diễn rất nhẹ nhàng, nhưng người đàn ông lại nghe ra được một tia uy h**p trong đó.

"Cậu dám đảm bảo không?" Người đàn ông lúc này đã trấn tĩnh lại, nhìn Ôn Tư với vẻ vô tội: "Ôn tổng, cậu ta đang uy h**p tôi."

Ôn Tư không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn gã đàn ông, một lúc sau mới giơ tay lên: "Đi, kiểm tra mắt hắn."

"Vâng."

Đôi mắt người đàn ông lập tức trợn to, hắn bật dậy và liên tục lùi lại: "Ôn tổng! Ngài làm gì vậy? Đây là không tôn trọng—"

"Nếu trong lòng không có gì khuất tất, thì sao lại chột dạ như vậy?" Ôn Tư lạnh mặt, đập mạnh một cái lên bàn chơi bạc, khiến cả bộ xúc xắc trên mặt bàn cũng nảy lên — đủ thấy beta này hiện giờ đang giận dữ đến mức nào.

Bạch Khởi hơi kinh ngạc liếc nhìn Kỳ Hách Diễn, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt. Ôn Tư tức giận cũng là điều dễ hiểu, nếu trong mắt người đàn ông kia thật sự có công cụ gian lận, thì bao nhiêu tiền beta từng bị lừa trước đây...

Nhưng làm sao Kỳ Hách Diễn lại biết được?

Omega lúc này có hàng đống câu hỏi muốn hỏi alpha, nhưng trước mắt chỉ có thể giữ lại trong lòng.

"Đại nhân, thật sự có thứ này!" Một nhóm người đã đè gã đàn ông xuống đất, hành động vô cùng thô bạo, sau khi phát hiện thứ gì đó thì hận không thể móc cả mắt hắn ra. Có người cẩn thận đưa con chip cho Ôn Tư: "Ngài xem."

Ôn Tư vừa liếc qua đã bật cười, lồng ngực phập phồng dữ dội: "Các người ở sòng bạc xem tôi là thằng ngu sao? Hợp sức lại lừa tôi, cái này là cái quỷ gì!"

Anh ta tiến lên, túm lấy cổ áo người đàn ông, rồi vung một bạt tai: "Nói!"

Người đàn ông đau đến nỗi không mở mắt nổi, run rẩy nói: "Tất cả đồ trong sòng bạc đều bị can thiệp, con chip này có thể nhìn thấy nội dung bên trong. Nhưng Ôn tổng, ngài tin tôi đi, thật sự không phải tôi muốn làm vậy, là người trong sòng bạc ép tôi, tôi chẳng kiếm được bao nhiêu cả."

Giọng hắn đầy van nài, nếu không bị Ôn Tư khống chế, có lẽ giờ đã quỳ xuống đất rồi: "Ôn tổng, xin ngài thương tình, tha cho tôi đi."

"Tha cho mày, ai sẽ tha cho tao?" Ôn Tư buông tay. Hắn vừa được thả ra đã định bò đi, nhưng beta nhanh hơn một bước, túm tóc hắn đập mạnh vào tường: "Tiền của tao là gió thổi tới chắc?"

Anh ta ra tay cực nặng, tiếng "bịch bịch" vang lên làm Bạch Khởi đứng sững tại chỗ, omega cứng đờ người lại, trừng to mắt nhìn cảnh tượng ấy — máu theo tường chảy xuống, tiếng r*n r* của người đàn ông cũng ngày càng nhỏ dần. Hôm nay sòng bạc đã được dọn sạch, nơi này chỉ còn lại bọn họ.

Bạch Khởi biết rằng sẽ có người chết, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến một vụ việc như thế. Omega th* d*c, muốn nhúc nhích mà không thể, bàn tay lại siết chặt đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt.

Đau, đau muốn chết.

"Bạch Khởi?" Kỳ Hách Diễn nhận ra trạng thái của cậu không đúng. Anh không mấy khó chịu với mấy cảnh máu me thế này, nhưng lại không thích cách làm của Ôn Tư. Chỉ là anh không thể can thiệp gì.

Nhưng alpha lại vô tình bỏ qua phản ứng của Bạch Khởi, hoảng loạn gọi: "Bạch Khởi!"

Kỳ Hách Diễn lập tức che chắn trước mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Không sao rồi."

"Kỳ Hách Diễn."

Bạch Khởi cuối cùng cũng hoàn hồn, túm chặt lấy áo của alpha, giọng hoảng hốt, âm cuối run rẩy: "Giết người rồi."

"Đúng."

Kỳ Hách Diễn lập tức ôm chặt cậu vào lòng, từ trên cao nhẹ nhàng vuốt dọc lưng cậu, thấp giọng an ủi: "Không sao đâu, tôi ở đây."

Bạch Khởi không nói gì, chỉ vùi mặt vào ngực Kỳ Hách Diễn. Máu ban nãy quá nhiều, tiếng kêu thảm thiết cũng thật chói tai. Cậu không nhìn thấy mặt người đàn ông kia, nhưng chắc chắn là cực kỳ thê thảm — một người sống sờ sờ như thế, cứ thế mà chết đi.

Lẽ ra phải chết ở nơi nào khác, chứ không nên chết ngay trước mặt cậu.

"Đại nhân!" Kỳ Hách Diễn thấy tình trạng Bạch Khởi thực sự không ổn, nơi này omega không thể ở lại thêm được nữa: "Chúng ta về trước đi."

"Vội gì chứ." Ôn Tư đang lau tay, nghe vậy thì chậm rãi quay đầu nhìn lại, thấy hai người đang ôm nhau rất thân mật, trong lòng thì thầm: Nếu thế còn không phải là đang quen nhau, thì thế nào mới gọi là ở bên nhau?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!