Bạch Khởi đã rời khỏi sòng bạc hơn một năm rồi. Lúc đó cậu còn chưa đến tuổi trưởng thành, chỉ còn thiếu vài tháng. Ban đầu người đàn ông kia đối xử với cậu cũng coi như tử tế, Omega cũng đã từng nghĩ sẽ làm việc chăm chỉ, nhưng sau này mới nhận ra người đàn ông đó chẳng phải loại tốt đẹp gì...
Ở khu thành thị, hắn ta cũng chỉ là một tên cặn bã, đến khu ổ chuột chỉ để khoe khoang vênh váo.
"Chào anh." Bạch Khởi quay người lại, cẩn thận tránh đi bàn tay của tên beta đó. Nụ cười trên mặt cậu có phần giả tạo, "Lâu rồi không gặp."
"Quả thật là đã một thời gian rồi." Tên beta rút tay lại, bĩu môi. Khu đất này là của hắn, hôm nay rảnh rỗi đi dạo một vòng, không ngờ lại gặp được một chuyện thú vị.
Từ khi Bạch Khởi trốn khỏi sòng bạc thì không còn thuộc quyền kiểm soát của bọn họ nữa. Đây là một quy ước ngầm, hắn cũng không quá để tâm, chỉ cảm thấy mất mặt. Dù sao người này từng là đối tượng hắn muốn có, ai mà ngờ được lại không cho động vào chút nào.
"Hôm nay làm cho tốt, làm tốt thì thưởng thêm tiền!" Beta quay người rời đi, dường như chẳng đặt Bạch Khởi vào mắt, chỉ là buồn chán ghé qua nói vài câu.
Nhưng trong lòng Bạch Khởi lại cảm thấy bất an. Cậu không để lộ ra ngoài, chỉ âm thầm liếc nhìn Kỳ Hách Diễn một cái, Alpha cũng không nói gì, chỉ tiếp tục làm việc.
"Hắn tên gì?" Kỳ Hách Diễn hạ giọng hỏi, Alpha sát lại gần Bạch Khởi, hai người đứng rất gần nhau.
Bạch Khởi cũng đáp lại bằng một luồng hơi thở nhẹ: "Ôn Tư."
Hai người hành động rất cẩn trọng, nhưng vẫn bị Ôn Tư ở bên cạnh để ý thấy.
Tên beta ngồi trên ghế, bắt chéo chân. Ban đầu sắc mặt hắn còn khá ổn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì trong lòng lập tức thấy khó chịu, nheo mắt hỏi người bên cạnh: "Người bên cạnh Bạch Khởi là ai?"
Tên theo đuôi hắn vốn lăn lộn lâu năm ở khu ổ chuột, khi thấy Ôn Tư xuất hiện thì nhanh chóng biến thành tay sai, mong kiếm được chút lợi.
"Hình như là một Alpha, đang yêu đương với Bạch Khởi thì phải."
"Yêu đương..." Ôn Tư đột ngột quay đầu lại, bật cười lạnh, cảm thấy bị xúc phạm, "Trước kia khi tôi muốn ở bên cậu ta, cậu ta không chịu, giờ lại tìm một thằng nhóc nghèo rớt?"
Ôn Tư hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, chỉ tay về phía Bạch Khởi: "Đi, gọi cậu ta qua đây."
"Vâng ạ."
Người bên cạnh lập tức đi ngay, thành công kéo về một Bạch Khởi mặt đầy không tình nguyện. Omega khi nghe nói Ôn Tư gọi mình còn ngơ ngác, không hiểu hắn tìm mình làm gì, mình còn đang làm việc, lỡ dở thì sao?
"Thưa ngài."
Bạch Khởi cúi đầu, cũng không nhìn Ôn Tư lấy một cái, trong giọng nói lộ rõ sự phiền chán.
Ôn Tư vốn còn kiềm chế được lửa giận, nhưng thấy dáng vẻ này của Bạch Khởi thì không nhịn nổi nữa, giọng mang đầy mỉa mai: "Hắn là ai?"
Omega quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Kỳ Hách Diễn. Cậu nuốt nước bọt, vẫn thành thật trả lời: "Bạn."
"Bạn? Tôi thấy là bạn trai thì có." Giọng điệu Ôn Tư rất khó chịu, cảm thấy mình bị sỉ nhục. Beta không nhịn được hỏi: "Em tình nguyện ở bên hắn, cũng không muốn ở bên tôi? Hay là em thay đổi nhiều quá rồi trong một năm qua?"
Bạch Khởi không hiểu ý Ôn Tư lắm, cái gì mà "ở bên nhau", cậu chưa từng có ý đó.
Omega giải thích: "Anh ấy thật sự chỉ là bạn. Và cái gì mà tôi không muốn ở bên anh? Chúng ta từng có gì sao?"
"Ở sòng bạc, tôi nuôi em ăn ngon mặc đẹp, em không hiểu ý tôi sao?"
Ôn Tư đứng bật dậy, cao hơn Bạch Khởi một chút, nhưng ánh mắt thì tuyệt đối là từ trên nhìn xuống. Hắn bật cười lạnh: "Còn giả vờ ngây thơ cái gì nữa."
"Nếu ý anh là chuyện tôi ở sòng bạc thường xuyên bị đá, không thì bị ném ly rượu trống vào người, mỗi lần anh say là lại đánh tôi—vậy thì xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ rằng anh thích tôi."
Trên mặt Bạch Khởi không có chút biểu cảm nào, cậu vô cùng bình tĩnh nói: "Tôi ở sòng bạc rất không vui. Và tôi cũng không có bạn trai, anh có tin hay không thì tùy."
Lẽ ra mấy chuyện này chỉ cần giải thích rõ là xong, nhưng Ôn Tư lại không nghĩ vậy. Hắn cảm thấy tất cả những gì hắn đối xử tốt với Bạch Khởi đều bị bôi nhọ, bị vặn vẹo. Hắn đã cho Bạch Khởi tiền, cho cậu một công việc ổn định, đó chính là một ân huệ to lớn rồi.
"Được thôi." Nói rồi, Ôn Tư bất ngờ siết chặt cổ tay Bạch Khởi, vừa nói vừa kéo người ra ngoài: "Nếu em cảm thấy không vui, thì giờ tôi sẽ làm em vui vẻ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!