Chương 1: (Vô Đề)

Đuổi theo mau, đừng để nó chạy mất!"

Tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng cùng làn bụi bị quét lên. Một người đàn ông bẩn thỉu ôm một bọc đồ chạy ra khỏi con hẻm. Hắn thân hình gầy yếu, thấp bé, chân trần chạy như bay, khuôn mặt lấm lem bùn đất, nhìn không rõ diện mạo.

Omega nghiến răng chạy xuyên qua những căn nhà tạm bợ, đụng phải ai cũng chỉ kịp nói vội:

"Xin lỗi!"

Cậu chạy rất nhanh, lại quen thuộc địa hình nên nhanh chóng trốn vào một hẻm nhỏ. Lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau một hồi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng là, cả đám người bắt nạt một mình tôi thì có gì hay ho."

Omega mở bọc đồ ra, bên trong là hai cái bánh bao cùng vài tờ tiền lẻ – đều là tiền cậu tự kiếm được.

Cậu sống ở khu ổ chuột, nơi đây ai cũng nghèo, chỉ có thể làm những việc nặng nhọc để sống, cậu là một trong số đó. Không cha mẹ, không người thân, chỉ có một mình.

"Gâu——"

Bên cạnh omega vang lên tiếng r*n r*. Cậu cảnh giác ôm lấy bánh bao nhìn qua, là một con chó nhỏ gầy gò, đang thận trọng nhìn cậu.

"Đừng nhìn tao, tao cũng chẳng có gì ăn đâu." – Omega trừng mắt với nó vài giây rồi nhe răng làm bộ hung dữ, nhưng sau đó vẫn ném một miếng bánh cho nó.

"Tên mày là gì hả?"

"Ngu thật, không biết nói." – Cậu nhét nốt bánh còn lại vào miệng, cẩn thận giấu tiền vào trong người rồi đứng lên. Nhìn con chó một cái, cậu nói lúng búng:

"Tao là Bạch Khởi, nhớ lần sau phải đền cho tao cả cái bánh đấy, đi đây."

Sau đó, Bạch Khởi đi sâu vào trong hẻm, nhanh nhẹn leo qua tường. Là một omega, ở khu ổ chuột vốn thuộc nhóm yếu thế. Những omega khác có thể sẽ tìm alpha hay beta để nương tựa, nhưng Bạch Khởi thì không, cậu tự đi tìm việc làm.

Người cậu gầy gò, mỗi lần kiếm được chút tiền đều bị người khác cướp. Nhưng may là cậu chạy nhanh, mới chỉ bị cướp một lần.

"Dì ơi!" – Bạch Khởi tìm đến một cửa tiệm, nhẹ giọng gọi, "Hôm nay có việc gì không?"

"Có." – Người được gọi là "dì" là một nữ beta, trên mặt có hai vết sẹo sâu khiến bà trông rất dữ. "Vào rừng phía đông nhặt nấm, có người cần."

"Nấm á?" – Bạch Khởi ngồi xuống cửa, vẫy tay quạt quạt, "Cần bao nhiêu?"

"Ít nhất mười mấy cân, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu." – Bà vừa đếm tiền vừa trả lời.

"Được thôi." – Bạch Khởi tính toán thời gian rồi hỏi, "Hôm nay chắc không nhặt được nhiều, có ai làm cùng không?"

"Có."

Bà ném cho Bạch Khởi một cái giỏ tre, không thèm ngẩng đầu lên:

"Phải mang về trước khi trời tối, không thì khỏi nhận."

Omega lập tức chạy đi, chỉ để lại một câu:

"Biết rồi!"

Khu rừng phía đông, đi sâu vào bên trong là khu thành thị

- nơi có lính canh tuần tra nghiêm ngặt. Nghe nói bọn họ có súng, một phát bắn trúng đầu là xong.

Bạch Khởi rất quý mạng sống. Vào rừng, cậu còn bôi bùn lên mặt. Omega như cậu rất dễ bị để ý, xấu xí một chút sẽ an toàn hơn.

Cậu tìm chỗ bắt đầu đào nấm, động tác nhanh nhẹn, tập trung đến mức bỏ ngoài tai mọi thứ xung quanh. Có kẻ định bắt chuyện, cậu lập tức ném con dao về phía đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!