Chương 6: Muốn Gặp Lại

Nghiêm Thanh Viên về đến nhà, đứng trước cửa thấp thỏm không yên.

Hôm nay cậu đã làm một việc rất lớn gan vì kích kích động, đến lúc quay về cảm thấy hai chân đều nhũn ra.

Đứng ở cửa, nhìn cổng lớn, đèn vẫn còn sáng.

Theo hiểu biết của cậu đối với anh hai, cậu còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai ư?

"Quay về rồi sao vẫn luôn không vào?" Lúc Nghiêm Thanh Viên đang vô cùng rối rắm, cửa đột nhiên bị mở ra, vang lên răng rắc một tiếng dọa Nghiêm Thanh Viên run run lên.

Lúc cậu nhìn lên thì thấy khuôn mặt vô cảm của anh hai, sắc mặt ngay lập tức cứng đờ, theo bản năng bắt đầu run run.

Nghiêm Trạch Thanh vốn dĩ sắc mặt đang không tốt, nhìn Nghiêm Thanh Viên sợ đến như vậy thì sự tức giận liền giảm một nửa một cách khó hiểu, thậm chí có chút muốn cười.

Biết bản thân sẽ nhút nhát đến như vậy, vì sao còn làm?

Nghiêm Trạch Thủy đứng phía sau đẩy Nghiêm Trạch Thanh qua một bên cười: "Được rồi được rồi, nhìn xem Viên Viên chỉ cần nhìn đến gương mặt kia của em là muốn khóc rồi, em không có việc gì cả ngày dọa em ấy làm gì?"

Nghiêm Trạch Thủy vừa nói vừa tiến lên vươn tay vỗ tóc của Nghiêm Thanh Viên: "Đã trễ thế này rồi, từ Cục Cảnh Sát về chắc là chưa ăn đúng không? Đã chuẩn bị bữa tối toàn các món em thích rồi, chỉ chờ em quay lại thôi.

"

Bữa! bữa ăn tối cuối cùng?

Nghiêm Thanh Viên càng nghe càng run rẩy, thật xin lỗi, cậu không nên lấy Nghiêm gia ra, cậu không dám nữa, không bao giờ dám nữa.

Nghiêm Trạch Thanh hừ nhẹ một tiếng, tuy rằng gương mặt không vui, nhưng không muốn bỏ đói Nghiêm Thanh Viên.

Nghiêm Thanh Viên đúng là thật sự rất đói bụng, bánh kem chỉ ăn có mấy miếng, lại ở Cục Cảnh Sát tiêu hao năng lượng quá nhiều, não và cơ thể điên cuồng tiêu hao năng lượng của cậu, lúc này vô cùng cần bổ sung năng lượng.

Bữa ăn này là món ăn nhanh yêu thích của Nghiêm Thanh Viên nhưng cậu rất hiếm khi được cho phép ăn, khẩu vị của Nghiêm Thanh Viên rất không có tiền đồ, thích những món ăn được gọi là không bổ dưỡng này, khẩu vị giống như con nít, nhưng hôm nay những món ăn này cậu ăn vào lại không cảm nhận được vị ngon, làm cậu ăn mà không biết mùi vị gì.

Một trong những lý do khiến cậu ăn đến khó khăn là vì, lúc này anh cả và anh hai vậy mà lại ăn cùng với cậu.

Lúc Nghiêm Thanh Viên đang bị dày vò thì Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Trạch Thủy còn nói chuyện bình thường với nhau như không có chuyện gì xảy ra.

"Những thứ này ngon hơn em nghĩ.

" Nghiêm Trạch Thanh cầm một cái hamburger trong tay, không tương xứng lắm hình tượng văn nhã bình thường, há to mồm mà cắn, hai má phình lên như cái bánh bao.

Mấy món này đều là đầu bếp trong nhà làm, dùng nguyên liệu tốt nhất để làm, chế biến thêm một chút, so với thức ăn nhanh hàng chính gốc khác nhau một trời một vực.

"Tay nghề của đầu bếp cũng khá tốt, thức ăn nhanh chính gốc bên ngoài hương vị kém hơn nhiều.

"

Nghe Nghiêm Trạch Thủy nói vậy, sắc mặt Nghiêm Trạch Thanh trở nên lạnh lùng, Nghiêm Trạch Thủy không thể nào tự mình đi ăn thức ăn nhanh, tám phần là nhân lúc y không biết lén mang Nghiêm Thanh Viên đi ăn thức ăn nhanh, cũng chỉ có lúc Nghiêm Trạch Thủy đi theo, vệ sĩ mới không báo cáo gì với y.

Nghiêm Trạch Thủy cũng biết bản thân vô tình bại lộ, cười khẽ ho khan một tiếng, nhìn đồ ăn đã ăn đến đáy của Nghiêm Thanh Viên, cười nói: "Hôm nay lúc nghe Diêm Đàm báo cáo anh còn sợ đến ngây người, Viên Viên của chúng ta trưởng thành rồi, đã trở thành một người kiên định và dũng cảm, anh cả rất vui mừng cho em.

"

Tuy rằng Nghiêm Thanh Viên ăn mà không biết có mùi vị gì, nhưng vì có đồ ăn vào bụng nên đã có chút tinh thần, ngồi trên bàn, lưng đình chỉ, đôi tay đặt trên đùi, như một học sinh tiểu học, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dáng vẻ khiếm tốn tiếp thu giáo dục.

Nhưng khi Nghiêm Trạch Thủy mở miệng lại là khen ngợi cậu, cậu hoàn toàn không ngờ đến, hơi chớp đôi mắt to tròn, nghi ngờ nhìn về phía Nghiêm Trạch Thủy.

"Diêm Đàm báo cáo rất rõ ràng, còn nói lúc ấy Viên Viên của chúng ta trông rất có khí thế, còn đặc biệt ghi âm lại, bọn anh nghe rồi, Viên Viên làm tốt lắm, đẹp trai nhất thế giới chính là Viên Viên của chúng ta, bây giờ anh cả rất hối hận vì không bảo Diêm Đàm mang máy quay phim theo.

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!