Nghiêm Thanh Viên nghe rõ ràng một đống nội dung công việc, cả người đều chán nản ỉu xìu, nhưng mà!
Thật ra cũng không thể nói là hoàn toàn thất bại, anh cả cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi của ba không phải sao? Nghiêm Thanh Viên cố gắng thuyết phục bản thân thật ra nỗ lực của cậu vẫn có chút thành quả, lúc này mới an tâm một chút.
Lúc Nghiêm Thanh Viên đang tự mình suy nghĩ miên man, đột nhiên có một bàn tay to đặt lên trán cậu, chặn đôi mắt của cậu.
Giọng nói Nghiêm Trạch Thủy vang lên bên tai cậu: "Phụ thân gọi điện thoại hỏi sức khỏe của anh thế nào, rất khó có được ông ấy vậy mà sẽ quan tâm cái này.
"
Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy tâm trạng vốn hạ xuống được một chút của mình nháy mắt nổ mạnh, ba hỏi?!
Không chỉ là công việc, ba còn quan tâm sức khỏe của anh cả!
Nghiêm Trạch Thủy khẽ cười, làm bộ như đang rất bối rối nói: "Phụ thân ngày thường sẽ không nói với anh như vậy, hôm nay ông ấy có phải uống nhầm thuốc hay không?"
"Ba nói như thế nào đều là ba, ba chắc chắn sẽ quan tâm con cái, đương nhiên không phải uống nhầm thuốc!" Nghiêm Thanh Viên lập tức phản bác.
"Là như vậy sao?" Nghiêm Trạch Thủy chỉ cảm thấy trong lòng buồn cười, "Có điều ông ấy làm sao biết được anh bị bệnh nhỉ?"
Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt, tự hào nói: "Em nói á!"
"Viên Viên vậy mà phản bội anh đi mách với phụ thân hả?" Nghiêm Trạch Thủy chọc trán Nghiêm Thanh Viên.
"Cái này gọi là quan tâm chính đáng, sao có thể là phản bội được!" Nghiêm Thanh Viên cười hì hì tiến lên ôm eo Nghiêm Trạch Thủy, "Anh cả ơi!"
"Hửm?"
"Thật tốt quá đúng không anh?"
Nụ cười trên khóe miệng Nghiêm Trạch Thủy càng tươi hơn, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Nghiêm Trạch Thủy nhìn em trai nhà mình về mặt nào cũng còn nhỏ, thật sự có một loại cảm giác kỳ diệu như dưỡng con cái, đặc biệt là đứa nhỏ này vậy mà đã bắt đầu học được báo đáp anh.
Rõ ràng trước đây cũng là đứa nhỏ an tĩnh để anh muốn làm gì làm, Nghiêm Trạch Thủy cảm thấy bản thân có lẽ là được Nghiêm Thanh Viên thiên vị.
"Anh cả ơi.
" Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Trạch Thủy đã biết chắc chắn anh lại trêu đùa cậu, nhưng cậu không ghét cảm giác bị anh cả trêu đùa, anh cả như vậy, thoạt nhìn càng giống một người trẻ tuổi.
"Hửm?"
"Em muốn độc lập.
"
Tươi cười trên mặt Nghiêm Trạch Thủy chợt cứng đờ, sau đó anh hơi thở dài: "Vì sao?"
"Anh cả có thể cho rằng em đây là một lần tùy hứng.
" Nghiêm Thanh Viên dựa vào gối đầu, ánh mắt có chút mơ hồ không có tiêu cự: "Em cho đến nay là được anh cả và anh hai chăm sóc trưởng thành, nhưng mỗi người đều phải trải qua quá trình tự lập, em rất nhanh sẽ mười tám tuổi, khi đó cũng sẽ là một người trưởng thành, em muốn đi thích ứng một chút, lúc anh cả và anh hai còn có thể nuôi dưỡng em, em vẫn có tự tin và dũng khí để thích ứng với tương lai rời xa anh cả và anh hai.
"
"Viên Viên không cần rời khỏi anh cả.
"
"Trên đời này việc gì cũng có thể thay đổi, ai cũng không thể chắc chắn tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù em không rời khỏi anh cả, nhưng trong tương lai em cũng hy vọng em có thể trở thành một người có thể nói chuyện giữ lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!