Chương 26: Nghiêm Thanh Viên Mất Đi Người Kia

Sự xuất hiện của Nghiêm Thanh Viên đối với Cố Hãn Hải mà nói, là bất ngờ mà hắn mãi mãi không thể đoán trước.

Trong giữa đám đông, Cố Hãn Hải lại chỉ cần một cái nhìn thoáng qua lại có thể nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên, ký ức ngày kia đến bây giờ vẫn có thể hiện ra rõ ràng trong trí nhớ của Cố Hãn Hải.

Lại sau đó liên tiếp gặp nhau, sự quan tâm đặc biệt của thiếu niên dành cho hắn đã trở thành cầu nối giữa hai người, nhưng càng tiếp xúc hắn có thể nhận thấy thiếu niên bên ngoài đáng yêu nhưng bên trong lại trái tim yếu ớt cần được che chở và cẩn thận chăm sóc, nhưng hắn lại không có manh mối vì sao.

Nghiêm Thanh Viên nói muốn dọn ra sống độc lập một mình, thậm chí nói đạo lí rất rõ ràng, là thật sự nghiêm túc suy nghĩ, thậm chí còn nói nếu cậu không thể ở nơi này thì sẽ đi nơi khác tiếp tục tìm chỗ ở.

Cậu là suy nghĩ cặn kẽ.

Rõ ràng điều này hoàn toàn không cần thiết, là nguyên nhân gì bức ép tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé muốn tự độc lập, là hứng khởi nhất thời sao?

"Cậu nói muốn độc lập, là định hôm nay sẽ ở lại đây sao?" Cố Hãn Hải không định hỏi nhiều, nếu Nghiêm Thanh Viên muốn làm như vậy, hắn sẽ không ngăn cản.

"Hôm nay tôi định ở bên ngoài trước, để anh cả anh hai biết tôi ở bên ngoài cũng có thể sống tốt, cho bọn họ yên tâm."

"Bọn họ chưa đồng ý." Nghe Nghiêm Thanh Viên nói như vậy, Cố Hãn Hải lập tức bắt được trọng điểm.

Nghiêm Thanh Viên cúi đầu, dáng vẻ ủy khuất.

"Vì hai phòng ngủ một phòng khách, để ngủ cậu có thể cần phải chung một phòng với tôi." Cố Hãn Hải nói, "Giường là giường đơn, có điều tôi có thể ngủ dưới đất."

"Tôi cũng có thể ngủ dưới đất." Nghiêm Thanh Viên lập tức nói, bản thân cậu vốn vô cùng thích nằm trên đất.

"Cậu gọi điện thoại xác nhận với người trong nhà trước đi." Cố Hãn Hải nói, "Tôi không muốn nửa đêm bị cảnh sát gõ cửa tìm cậu đâu."

Nghiêm Thanh Viên hoảng hốt nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Cố Hãn Hải, đôi mắt mù mịt nháy mắt tràn ngập kinh ngạc và vui vẻ, cậu chỉ hỏi một chút, không ngờ thật sự có thể quang minh chính đại ở trong nhà Cố Hãn Hải.

"Tôi...! Tôi sẽ đóng tiền nhà." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói, "Tiền thuê nhà một ngàn bảy, một tháng một ngàn bảy, tôi chia một nửa với cậu! Cậu có thể bao cơm cho tôi không? Tôi cũng có thể học nấu ăn, chờ tôi biết nấu ăn, tôi sẽ làm cho cậu ăn!"

"Chuyện này chờ sau này cậu thật sự muốn ở đây thì suy nghĩ tiếp, vì vậy bây giờ cậu là khách." Trên gương mặt Cố Hãn Hải hiếm thấy lộ ra một chút bất đắc dĩ và ý cười nhàn nhạt, đây là lần đầu tiên hắn mặc kệ bản thân yêu thích Nghiêm Thanh Viên, nhéo gương mặt đáng yêu vẫn luôn làm tim hắn đập nhanh không thôi, "Tôi sẽ chăm sóc tốt việc ăn và cuộc sống hàng ngày của cậu, chỉ là có thể không tinh tế bằng nhà cậu."

"Cậu rất tinh tế." Nghiêm Thanh Viên nghiêng đầu cười nói, "Cố Hãn Hải vô cùng tinh tế!"

Tinh tế đến mức việc gì cũng suy nghĩ rất toàn diện, đối với gia đình đối với công việc hắn đều là người cực kỳ xuất sắc, sau khi mười tám tuổi thiếu niên trước mắt sẽ tỏa sáng rực rỡ.

"Không biết cậu đang nói gì." Giọng điệu Cố Hãn Hải bình thường, như là chỉ thuận miệng nói, nhưng lúc Nghiêm Thanh Viên không nhìn thấy, ánh mắt Cố Hãn Hải luôn bình thản bị sự dịu dàng nhấc lên gợn sóng.

Đột nhiên Nghiêm Trạch Thủy nhận được cuộc gọi của Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên rất ít khi gọi anh trong thời gian làm việc, Nghiêm Trạch Thủy có chút mê hoặc.

Nghe Nghiêm Thanh Viên nói muốn ngủ lại nhà bạn, Nghiêm Trạch Thủy rất tán thành: "Viên Viên của chúng ta đã bắt đầu ngủ ở nhà bạn rồi, khá tốt, mang đồ ngủ chưa? Có mang theo gối ôm nhỏ em thích không? Có muốn anh cả bảo người đem qua cho em không? Buổi tối nếu em không ngủ được có thể gọi cho anh cả nha."

Nghiêm Thanh Viên vốn đang cho rằng sẽ bị ngăn cản, không ngờ lại dễ như vậy, cầm điện thoại có chút hoang mang.

"Sao thế em?" Giọng nói Nghiêm Trạch Thủy ở bên kia truyền đến, quả thật không có bất cứ để ý chỗ nào.

Nghiêm Thanh Viên cúi đầu không biết nói gì.

Nghiêm Trạch Thủy cũng không rõ Nghiêm Thanh Viên vì sao đột nhiên trầm mặc, hỏi: "Chuyện này em nói với anh hai em chưa?"

"Chưa ạ, em định gọi cho anh ấy."

"Đi đi, nếu cần gì thì gọi về nhà bảo người giúp việc giao đồ cho em, anh cả gửi chút tiền cho em, đừng miễn cưỡng bỏ tiền ra ở nhờ nhà người khác ăn cơm hay gì đó..."

Nghiêm Thanh Viên nghe được anh cả nhà mình nói rất nhiều, đừng nói là ngăn cản thậm chí giọng nói cũng vô cùng vui vẻ, Nghiêm Thanh Viên hoang mang cúp điện thoại.

Sau đó Nghiêm Thanh Viên gọi cho Nghiêm Trạch Thanh, sau khi Nghiêm Trạch Thanh nghe Nghiêm Thanh Viên lắp bắp giải thích nguyên nhân, trầm mặc vài giây, Nghiêm Thanh Viên cảm giác vài giây này trái tim của mình như bị nâng lên.

"Ở chỗ nào, gửi định vị."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!