Chương 142: Phiên ngoại 9 - Mọi người đang đợi

Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ sạch sẽ trong suốt chiếu xuống giường màu xanh nhạt, chàng trai đang ngủ say vô thức xoay người lại nhưng bị ánh nắng chói chang làm lóa mắt chậm rãi mở mắt ra, chàng trai mơ mơ màng màng vươn tay lấy tay che mắt, lảo đảo thức dậy khỏi cơn buồn ngủ.

Tấm chăn mềm mại trên người chàng trai trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn non mịn, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy dấu vết tràn ngập dục vọng chiếm hữu, cũ chưa kịp khôi phục lại thêm dấu vết mới, đủ để thấy mỗi đêm điên cuồng đến mức nào.

Diêm Thanh Viên vươn tay cầm điện thoại ở đầu giường, nhìn đồng hồ, than thở một tiếng, hôm nay lại ngủ nướng nữa rồi.

Từ sau khoảng thời gian trước tùy hứng lẻn đi, mỗi đêm Nghiêm Hãn Hải đều trừng phạt nghiêm khắc cậu, ban ngày Diêm Thanh Viên lại cố gắng chống đỡ khăng khăng muốn đi nhà hàng, cứ như vậy tới lui đến hôm nay cuối cùng hôm nay Diêm Thanh Viên cũng không chống đỡ được quyết định lười biếng nằm trên giường một ngày.

Gọi điện cho Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Trạch Thanh chỉ trả lời đơn giản rồi cúp máy, Diêm Thanh Viên cầm điện thoại thở dài thườn thượt, cậu biết lần này mình thật sự tùy hứng, Nghiêm Trạch Thanh tức giận cũng là điều đương nhiên, bây giờ cho dù cậu có cố gắng dỗ dành Nghiêm Trạch Thanh thế nào đi nữa cũng không thể khiến đối phương thay đổi thái độ.

Diêm Thanh Viên xuống giường, nhìn lướt qua cửa sổ, một mảnh tuyết trắng đập vào mắt, đêm qua tuyết rơi, sáng nay bông tuyết dưới ánh nắng lấp lánh ánh bạc, trông cực kỳ đẹp.

Diêm Thanh Viên ngồi bên cửa sổ, nhìn nơi quen thuộc này, chính là phòng ngủ cậu ở nhiều năm, cậu từng là chủ nhân nơi này, mà bây giờ cậu lại là bạn đời của chủ nhân.

Mở cửa sổ, trong phòng từng đợt gió mát thổi vào, Diêm Thanh Viên rùng mình một cái, lập tức tỉnh táo.

Vừa tắm rửa xong đi ra ngoài, liền nhìn thấy điện thoại có cuộc gọi đến, Diêm Thanh Viên nhìn thấy ID người gọi của mình có hai chữ du lịch, lập tức bắt máy.

"Có phải Diêm tiên sinh không? Đây là công ty du lịch XX, trước đây ngài đặt một chuyến du lịch sang trọng ba ngày hai đêm với chúng tôi, đến nay vẫn chưa có tin tức gì, xin hỏi còn cần tiếp tục đặt không?"

Diêm Thanh Viên chớp mắt, à, trong trong khoảng thời gian này cậu quá mơ màng ngớ ngẩn, gần như sắp quên mất chuyện này, nhìn thoáng qua bông tuyết ngoài cửa sổ, hỏi: "Hiện giờ có phải là thời điểm tốt nhất để ngắm cảnh không ạ?"

"Đúng vậy, bây giờ trong khu thắng cảnh..."

Diêm Thanh Viên ngồi trên giường nghe nhân viên của đoàn du lịch kể về các danh lam thắng cảnh khác nhau, sau đó gật đầu: "Tôi không hủy đặt trước, có lẽ trong khoảng thời gian này, nếu tôi chắc chắn tôi sẽ gọi trực tiếp cho anh."

"Nhưng thưa tiên sinh, nếu ngài không nhanh chóng đặt phòng, e rằng khó mà đặt được khách sạn tốt hơn, bây giờ là mùa du lịch bản địa."

"Tôi biết." Mặc dù cậu biết, nhưng chuyện này cậu vẫn chưa có được sự đồng ý của mọi người, cũng chưa điều chỉnh thời gian thích hợp, mục đích ban đầu là thực hiện kế hoạch du lịch sau khi thời điểm cái chết của cậu, bởi vì tất cả thời gian rảnh rỗi trong  khoảng thời gian này đều bị Nghiêm Hãn Hải chiếm giữ, không có bất kỳ thời cơ nào có thể tự mình suy nghĩ.

Diêm Thanh Viên vừa nghĩ đến đêm điên cuồng trong khoảng thời gian này liền cảm thấy ngượng ngùng, sau khi cúp điện thoại Diêm Thanh Viên xoa nhẹ eo, không biết eo của Nghiêm Hãn Hải có mỏi hay không? Cảm thấy tần suất làm cũng rất lớn.

Hơn nữa làm như vậy liệu có hư thận hay không, chi bằng hôm nay cậu xin nghỉ ở nhà làm chút thức ăn bổ thận cho Nghiêm Hãn Hải đi, hắn cũng đâu thể cứ ra mà không vào đúng không?

Diêm Thanh Viên ra khỏi phòng, sau khi Hứa Tam Tối nhìn thấy lập tức bảo người chuẩn bị bữa sáng, nhưng lúc này càng giống bữa trưa hơn.

Hơi dùng ngón tay kéo cổ áo mình, hôm nay cậu đặc biệt mặc áo có cổ cao, dù sao tên Nghiêm Hãn Hải kia cũng để lại dấu vết khắp nơi trên người cậu.

Khi Diêm Thanh Viên cầm đũa lên, đột nhiên phát hiện ra một bên cẳng tay có một vết răng, nhất thời sắc mặt đỏ bừng, theo bản năng nhìn lướt qua Hứa Tam Tối, là quản gia già có thâm niên lâu đời nhất của Nghiêm gia, lực quan sát của ông sao lại không phát hiện ra chút bất thường kia, chỉ là ông không nhiều lời mà thôi, coi như mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không thấy gì.

Diêm Thanh Viên nghiến răng, cậu cảm thấy trong khoảng thời gian này Nghiêm Hãn Hải thật sự quá đáng, cậu chẳng qua chỉ là đáp lại hơi chân thật chút, sao hắn có thể kích động như vậy, rõ ràng là một người không có hiểu cảm cũng không thích cười, làm chuyện gì cũng rất ổn trọng, làm chuyện gì cũng rất ổn trọng, sao có thể hấp tấp ở phương diện này như vậy!

Phát hiện suy nghĩ của mình bắt đầu đi về phía kỳ cục, Diêm Thanh Viên lập tức lắc đầu thoát khỏi tư duy kỳ lạ của mình.

"Chú Hứa, chú có biết gần đây mọi người đều bận không ạ?" Diêm Thanh Viên hỏi Hứa Tam Tối.

Không biết có phải ảo giác của Diêm Thanh Viên hay không, luôn cảm thấy dường như Hứa Tam Tối nghe được những lời này nụ cười càng tươi hơn.

"Gần đây công việc của tiên sinh và phu nhân ở nước ngoài trước mắt đã đến giai đoạn hoàn thành, tạm thời tương đối rảnh rỗi, đại thiếu gia hiện đang làm tổng kết cuối năm, không thể nói đơn giản bận hay không bận, trạng thái của nhị thiếu gia và tam thiếu gia có lẽ còn càng hơn chú."

Diêm Thanh Viên trầm tư, Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc, không bận rộn?

Trong trí nhớ của cậu, hai người này hoàn toàn là người cuồng công việc rất ít khi không bận rộn, vào cuối năm thật ra anh cả Nghiêm cũng tương đối bình thường, lúc này rất ít khi ký kết dự án mới, phần lớn là công việc hàng ngày, anh hai Nghiêm ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới*, cậu hoàn toàn nhìn ra được y không muốn làm việc.

*Không bền lòng, gián đoạn, không kiên trì trong làm việc cũng như học tập.

Còn về Nghiêm Hãn Hải...

À, cậu chịu, hết cách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!