Lưu Bạch Ngọc nghe Mẫn Văn đột nhiên gọi mình cư nhiên có chút khẩn trương cùng xấu hổ, trực giác của nàng phản ứng chính là quay đầu nhìn Hàn Nại, Hàn Nại nhìn nàng gật đầu.
Mắt thấy Lưu Bạch Ngọc hướng Mẫn Văn đi tới, Hoan Hi cười vui vẻ: "Cuối cùng cũng muốn hòa bình rồi, Tiểu Nại, chúng ta đi mua nước đi."
Hàn Nại đạm đạm nhất tiếu: "Hay là chờ một lát đi."
Nụ cười của Hoan Hi cứng đờ, nàng nhìn Hàn Nại, đây là ý gì? Hàn Nại không nói gì mà chỉ đưa mắt dừng ở trêи người của Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cách đó không xa.
Bởi vì là tiết thể ɖu͙ƈ, Mẫn Văn cố ý thay đổi một thân trang phục thể thao màu trắng, da nàng trắng, lại mặc màu trắng, tóc đuôi ngựa, dưới ánh nắng mỉm cười nhìn Lưu Bạch Ngọc, tú lệ thoát tục, lại mang một cổ xinh đẹp đặc hữu của thiếu nữ.
Lưu Bạch Ngọc mang theo chút thấp thỏm đi tới bên cạnh nàng, làm bộ không thèm để ý nhưng lại không nhịn được hỏi: "Làm gì?" Kỳ thực từ ngày đó lỡ lời nói hai chữ "vô sỉ", nhìn thấy nước mắt của Mẫn Văn, Lưu Bạch Ngọc cũng đã hối hận, nhưng nàng chính là kiêu ngạo như vậy, từ nhỏ nàng đã thích khi dễ Mẫn Văn, còn quen khi dễ Mẫn Văn rồi còn bắt Mẫn Văn đến dỗ dành nàng, tuy rằng biết rõ lần này là nàng sai rồi, nhưng Lưu Bạch Ngọc chính là không thể buông tư thái chịu nhận lỗi.
Hiện nay Mẫn Văn vừa gọi như vậy, nàng là vừa mừng rỡ vừa khẩn trương, hy vọng sớm một chút đem cục diện bế tắc này mở ra, tuy rằng ngày thường cùng với Mẫn Văn đấu võ mồm, nhưng đã nhiều năm như vậy từ lâu dưỡng thành thói quen, hiện nay chiến tranh lạnh, nàng cả người đều khó chịu.
Mẫn Văn nhìn Lưu Bạch Ngọc, đôi mắt tuy rằng còn đang cười, nhưng trong lòng đã khổ sở đến hít thở không thông. Nàng nỗ lực bình ổn tâm tình, không biết hẳn là nên dùng loại ngữ khí nào tâm tình gì để nói những lời kế tiếp.
Lưu Bạch Ngọc còn chưa thấy qua Mẫn Văn "thâm trầm" như vậy, không khí khẩn trương vô tình được nàng dựng lên, trong lúc nhất thời Lưu Bạch Ngọc cũng không nói, không nháy một cái nhìn chằm chằm Mẫn Văn.
Hồi lâu sau, Mẫn Văn nhìn ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc, mỉm cười, nàng muốn dùng ngữ khí bình hòa nói chuyện với Lưu Bạch Ngọc, nhưng mở miệng chính là một tia nghẹn ngào: "Bạch Ngọc, ngày đó, thật xin lỗi."
Trong lòng của Lưu Bạch Ngọc căng thẳng, cả người đều bởi vì lời xin lỗi của Mẫn Văn mà khó chịu.
Mẫn Văn hít mũi một cái, nặn ra một nụ cười: "Mấy ngày nay cho cô thêm phiền não rồi, có một số việc, tôi cũng không biết nên nói với cô thế nào. Nhưng nếu đã nói ra khỏi miệng, còn không bằng nói cho rõ ràng, tránh sau này nhớ lại trong lòng luôn mang theo tiếc nuối."
Lưu Bạch Ngọc cắn môi, vẫn không nói, nhưng trong lòng lại giống như bị tảng đá lớn đè ép, áp lực đau nhức.
"Chúng ta từ nhỏ đến lớn đã cùng một chỗ, nói thật ra, lúc ban đầu tình cảm của tôi đối với cô, bản thân tôi cho rằng chỉ là ỷ lại, dù sao, con người đều có tình cảm." Mẫn Văn cúi đầu không hề nhìn Lưu Bạch Ngọc, mà là theo thói quen đá hòn đá dưới chân mình: "Nhưng về sau tôi phát hiện không phải chỉ là như vậy, Hi Nhi, Tiểu Nại chúng ta cũng đều là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi thấy người khác theo đuổi bọn họ, tôi cho tới bây giờ cũng sẽ không có cảm giác tức giận như đối với cô, ngược lại sẽ bởi vì bạn tốt của mình nhân khí cao mà đắc ý…. Có lẽ đây là bệnh đi, kể từ khi biết tình cảm đối với cô, tôi chỉ nghĩ, vì sao tôi không phải một nam sinh? Nếu như tôi là một nam sinh, cao trung liền muốn cô, sau đó người khác cũng sẽ không dám dây dưa cô , trêu chọc cô nữa, có phải cô cảm thấy tôi rất biến thái hay không?"
Mẫn Văn ngẩng đầu lên nhìn Lưu Bạch Ngọc, trong hốc mắt đã chứa đầy nước mắt, hai mắt Lưu Bạch Ngọc cũng đỏ.
"Cho nên, lời xin lỗi ngây thơ như vậy, là tôi không nhịn được, mang đến phiền não rồi cho cô. Sau này….."
Mẫn Văn sâu đậm nhìn Lưu Bạch Ngọc, giống như hạ quyết tâm, nói: "Sau này tôi sẽ không quấn quít lấy cô nữa, sẽ không để cho cô cảm thấy không bình thường, cô yên tâm đi, tôi nhất định nói được làm được."
Nói xong câu cuối cùng này, Mẫn Văn giống như dùng hết khí lực toàn thân, nàng xoay người chạy về phía thao trường đối diện, nước mắt chảy thành hàng dài, mặt cũng bởi vì ẩn nhẫn bi thống to lớn trong nội tâm mà nữu khúc biến dạng, Lưu Bạch Ngọc muốn ngăn nàng lại, nhưng trong đầu vẫn là lời nói vừa rồi của Mẫn Văn, trong lúc nhất thời hồn phách như thoát khỏi thân thể, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Mẫn Văn bỏ đi.
Đến cuối cùng, nếu như không phải Hoan Hi đến đỡ Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc còn ngẩn ngơ đứng trong thao trường, người luôn thích làm đẹp lúc này cũng không cảm giác được ánh mặt trời đang thiêu đốt nữa, linh hồn tựa hồ theo Mẫn Văn cùng nhau rời khỏi.
Mãi cho đến lúc trở về ký túc xá, Lưu Bạch Ngọc đều núp ở trong chăn không có phản ứng gì, Hoan Hi lo lắng sờ cái trán của nàng: "Không phải là bị bệnh đi?"
Trong tay Hàn Nại cầm một quyển sách, dáng vẻ lạnh nhạt: "Sẽ không."
"…."
Tuy rằng Hàn Nại nói như vậy có vẻ lãnh khốc vô tình, nhưng không thể không nói, nàng chỉ cần vừa nói Hoan Hi sẽ không tự chủ tin tưởng. Nàng đi đến bên cạnh Hàn Nại, lôi kéo ống tay áo của nàng. Hàn Nại nhìn lướt qua tay nàng, nhíu mày: "Hảo hảo nói chuyện."
Hoan Hi dán đến gần Hàn Nại, nhỏ giọng hỏi: "Cô nói Bạch Ngọc có thể sẽ cứ như vậy không nói một lời mà hóa đá hay không a."
"Sẽ không." Hàn Nại lắc đầu, Hoan Hi tò mò hỏi: "Vì sao a? Cô xem cô ấy rất thương tâm."
Hàn Nại nhìn Hoan Hi, nghiêm túc phân tích: "Kinh nguyệt của cô ấy sắp đến, sẽ đói bụng."
"….."
Hoan Hi bị nghẹn, nửa ngày nàng thấy Hàn Nại lại muốn đem trọng tâm đặt vào trong sách, vội vàng hỏi: "Tiểu Nại, cô sẽ kỳ thị tình cảm của Mẫn Văn đối với cô ấy sao? Giống như Bạch Ngọc."
"Sẽ không." Hàn Nại trả lời như cũ ngắn gọn lưu loát: "Giống như Bạch Ngọc? A, cô đừng quan tâm, tắm đi."
Hàn Nại bất đắc dĩ nhìn Hoan Hi tràn đầy nhiệt tâm, Hoan Hi bĩu môi: "Cô xem Bạch Ngọc như vậy tôi thế nào yên tâm đi a."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!