Tay Nặc Nhất Nhất run một cái, thiếu chút nữa làm rơi cái đĩa.
Hàn Nại nhìn ra sự quẫn bách của cô, tiếu ý trong mắt cùng thêm nồng đậm.
"Tôi…. Tôi không suy nghĩ nhiều như vậy."
Suy nghĩ nửa ngày, Nặc cảnh quan nói ra lời trong lòng: "Tôi quá đói, liền ăn." Tuy rằng Hàn tổng khí thế mạnh một ít, nhưng Nặc cảnh quan cảm thấy nàng vẫn là một người hiểu ý người, cô cũng đã nói như vậy rồi, cô ta chắc chắn sẽ không làm cô khó xử nữa.
Nhưng tâm tư của Hàn tổng, ai có thể thấu hiểu được?
Ngón tay của Hàn Nại làm như vô tình chạm vào chiếc đĩa, trong mắt mang theo một tia nghiền ngẫm: "Nga? Tôi nghe nói Nặc cảnh quan lúc học đại học là sinh viên xuất sắc toàn tài, học phân tích ngôn ngữ hành vi, vậy tôi muốn hỏi cô, nếu như một người luôn dùng cái gáy để nói chuyện với cô thì là ý gì?"
Nặc Nhất Nhất đỏ mặt, cô đặt cái đĩa đã rửa sạch từ lâu xuống, lau khô tay, lúc này mới quay đầu nhìn Hàn Nại. Cô hắng giọng, giải thích: "Tôi đây đúng là người ưa sạch."
"Nga." Hàn Nại như có điều suy nghĩ, gật đầu: "Chỉ riêng đối với nam nhân?"
"Cũng không phải….." Nặc Nhất Nhất bị hỏi đến mặt nóng lên, cô không biết hôm nay Hàn tổng làm sao vậy, là ánh mắt gì cũng câu người như vậy, là vấn đề gì cũng đều sắc bén như vậy.
Thấy khuôn mặt Nặc cảnh quan đã hoàn toàn đỏ ủng, tâm tình của Hàn tổng rất tốt, cô xoay người, nói: "Tôi muốn ăn trái cây."
"……"
Hơn nửa đêm bảo cô đi chỗ nào mua trái cây? Nặc cảnh quan quẫn bách, đột nhiên hối hận bởi vì mặt mũi mà đồng ý với đội trưởng Lưu đến bảo vệ Hàn Nại rồi, đây có chỗ nào gọi là bảo vệ, đây không phải là làm bảo mẫu sao?
"Khuya lắm rồi….."
Nặc cảnh quan thận trọng nói, Hàn Nại gật đầu, không lưu tình chút nào mà cắt đứt Nặc cảnh quan: "Dưới lầu có cửa hàng hai mươi bốn giờ."
"Nga, nga….." Nặc cảnh quan nhìn Hàn tổng như vậy là không hề có dự định buông tha cô, cô lau tay, gật đầu: "Vậy cô thay một bộ quần áo khác, chúng ta đi thôi."
"Cái gì?" Hàn tổng xoay người nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất trái lại thản nhiên giải thích: "Cô ở nhà một mình tôi lo lắng."
Là lo lắng hay là muốn cứng rắn với cô một ván?
Hàn tổng nở nụ cười, cười đến nhếch miệng lên, cười đến trong mắt lóe tinh quang.
Nặc cảnh quan: "……"
Nặc Nhất Nhất hiện tại không chỉ là không dám đối mặt Hàn tổng như lúc ban đầu, cô hiện tại đơn giản là sợ Hàn tổng rồi, cô phát hiện tất cả vụ ý của cô tựa hồ đều chạy không khỏi ánh mắt của Hàn Nại, đôi mắt kia của cô giống như có thể nhìn thấu tất cả, hiểu rõ thế tục.
Hàn Nại trực tiếp vào phòng chỉnh lý một phen, tóc dài bới lên, mặc một chiếc váy cúp ngực, ngoài váy dày mơ hồ có một tầng cát trắng như ẩn như hiện, chân dài phối hợp với giày cao gót màu đỏ, cả người thanh mảnh gợi cảm, giống như người mẫu thời trang trình diễn thời trang. Nặc cảnh quan nhíu mày nhìn cô, đứng ở cửa không nhúc nhích.
"Làm sao vậy?"
Hàn Nại nghi hoặc nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất có chút khó khăn mà nói: "Hàn tổng, khuya lắm rồi, cô mặc bộ này…." Có phải hơi lộ liễu hay không? Những lời phía sau bị Nặc cảnh quan tiêu âm, nhưng Hàn Nại cũng hiểu được ý của cô, nàng cúi đầu nhìn bản thân một chút, hỏi: "Cái này làm sao vậy?"
"Có chút câu người!"
Nặc cảnh quan sốt ruột muốn mau đi ra ngoài, nói chuyện cũng trực tiếp, Hàn tổng nghe thấy liền cứng người, ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất.
Nặc cảnh quan quẫn bách, lại nữa rồi? Vì sao lại luôn dùng loại ánh mắt này nhìn cô?
Hàn Nại tiến lên một bước ép sát Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất theo bản năng lui về sau một bước, lẽ ra với chiều cao 1m72 mà nói, cơ bản có thể nháy mắt áp ddarp tất cả nữ nhân, nhưng chiều cao của Hàn tổng cũng không thiếu, lại thêm giày cao gót, khí thế bức người xen lẫn lãnh hương câu người, Nặc cảnh quan lại bắt đầu toát mồ hôi, vừa mới đi tắm, là uổng phí rồi.
"Là quần áo câu người?"
Đôi môi Hàn Nại hé mở, cười như không cười nhìn Nặc Nhất Nhất. Nặc cảnh quan bị ép đến trong góc phòng, cô nghiêng đầu, cho rằng Hàn tổng là không thích cô khen quần áo, dù sao lòng thích cái đẹp mọi người đều có, cô chỉ có thể ăn ngay nói thật, khích lệ: "Con người càng câu người."
"Ha ha." Hàn tổng hài lòng nở nụ cười, nàng thẳng người lên bỏ qua cho Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất thở dài nhẹ nhõm, đang muốn nói gì đó, lại bị một câu nói của Hàn tổng khiến cô xấu hổ vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!