Nặc Nhất Nhất rất khẩn trương, cô cảm giác tay cầm đũa của mình cũng toát mồ hôi, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn Hàn Nại cứ như vậy cúi đầu mà ăn.
"Nặc cảnh quan."
Hàn tổng chủ động xuất kϊƈɦ, Nặc Nhất Nhất gắp một con tôm, cúi đầu nghiêm túc ăn, giả vờ bận rộn.
Hàn tổng khẽ cong khóe môi, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hương thơm như lan đập vào mặt: "Cô rất đói sao?"
Thân thể Nặc Nhất Nhất cứng đờ, sau lưng lại bắt đầu đổ mồ hôi, cô vội vã gắp một miếng hải sâm, tiếp tục ăn, đầu tuy rằng không ngẩng lên, nhưng lỗ tai lại khả nghi đỏ ửng.
Hàn tổng nheo mắt, thân thể lui về phía sau, dựa vào ghế. Tốt, cự tuyệt đủ sạch sẽ lưu loát.
Nửa ngày không nghe thấy tiếng nói, Nặc Nhất Nhất ngẩng đầu liếc mắt nhìn, môi Hàn Nại mấp máy mới vừa muốn nói chuyện, Nặc Nhất Nhất lập tức cúi đầu ăn cá, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho cô.
……….
Hít sâu một hơi, Hàn tổng lạnh lùng nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất một hồi, đưa tay gọi nhân viên đến.
"Cho một chén mì cự vô phách." (loại siêu lớn)
Nặc Nhất Nhất nghẹn, ngẩng đầu nhìn Hàn Nại. Trêи mặt Hàn Nại vẫn như trước có ý cười, nhưng đã là loại có thể làm cho người ta rất rõ ràng cảm giác được lạnh lẽo: "Tôi thấy Nặc cảnh quan rất đói, ăn xong rồi liền dọn bàn."
Ngụ ý rất rõ ràng, Nặc Nhất Nhất sờ sờ bụng của mình, nhíu mày.
Chờ chén mì cự vô phách đến, đôi mắt của Nặc Nhất Nhất trừng to, bất khả tư nghị nhìn Hàn Nại.
Đây là một chén mì sao? Đây rõ ràng là một chậu mì, có được hay không?
Một chậu mì So với mặt của Nặc Nhất Nhất còn lớn hơn bày ở trước mặt, Nặc cảnh quan nuốt ngụm nước miếng, Hàn Nại nhìn cô không chớp mắt, khóe miệng lạnh lẽo mỉm cười.
Nặc Nhất Nhất nhìn chậu mì, cô lại nhìn Hàn Nại, biết bản thân lại chọc giận Hàn tổng người ta rồi. Nhưng Nặc Nhất Nhất thực sự không thích bầu không khí cùng phản ứng của cô, cô cắn răng, hạ quyết tâm bưng chậu lên bắt đầu ăn.
Hàn tổng: "….."
Một chậu mì ăn xong, Nặc Nhất Nhất ngay cả hít thở cũng khó khăn, lúc ăn xong một miếng cuối cùng, cô đứng dậy không chút do dự đi ra ngoài, trước khi đi cô còn không quên quay đầu hướng Hàn Nại nặn ra một nụ cười: "Cảm ơn Hàn tổng đã chiêu đãi."
Lưu lại một câu, Nặc cảnh quan xoay bụng liền đi ra ngoài, lưu lại Hàn Nại một mình lạnh lùng ngồi trêи ghế.
"Tiểu thư, đây là?"
A Khôn ở ngoài cửa đợi nửa ngày không thấy Hàn Nại ra, bước vào kinh ngạc nhìn Hàn Nại, xác thực là nhìn chậu mì cự vô phách trống rỗng trước mặt nàng. Hàn Nại phất phất tay, trêи mặt hiện lên vẻ thất bại hiếm thấy.
* * * * * *
"Yêu, đây là thế nào?"
Mở cửa túc xá, Lưu Bạch Ngọc kinh ngạc nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất đỡ tường đi vào trong phòng đến bên giường, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, trực tiếp nằm xuống, no đến nói lầm bầm: "Bạch Bạch, mau tìm một ít thuốc tiêu hóa đến cho tôi tiêu thực, ai u, no chết tôi."
Lưu Bạch Ngọc nhìn chằm chằm cái bụng của Nặc Nhất Nhất, nhịn không được, cười: "Không phải em cùng hai lão đại đi ra ngoài ăn uống vui chơi sao? Thế nào trở về đã thành cóc?"
Miệng của Lưu Bạch Ngọc luôn luôn như vậy, cùng nàng ở chung lâu ngày, Nặc Nhất Nhất cũng đã quen, cô nặng nề thở hổn hển: "Còn nói sao, hai người coi tôi là ngoại giao tiểu thư, đi gặp Hàn tổng."
"Hàn Nại?" Lưu Bạch Ngọc đang khom lưng cúi đầu tìm thuốc ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất. Nặc Nhất Nhất tháo thắt lưng, thống khổ gật đầu: "Ân, một nữ nhân hung tàn."
"A." Lưu Bạch Ngọc hiển nhiên đối với đánh giá này thật tò mò, nàng rót nước, cầm thuốc đi đến bên cạnh Nặc Nhất Nhất: "Đứng lên uống thuốc, cô ta làm gì em?"
Nặc Nhất Nhất ngồi dậy, dạ dày khó chịu đến nhíu mày, cô nhận lấy thuốc, thở dài: "Tôi trước đây cảm giác mình là một người thù dai, không ngờ đụng phải một người còn thù dai hơn tôi. Chính là Hàn tổng, khúc mắc lần trước còn chưa giải, gần đây lại luôn làm khó tôi, cho tôi ăn một chậu mì lớn." Nặc Nhất Nhất sinh động dùng tay minh họa chậu mì kia rốt cuộc có bao lớn, dáng vẻ lòng vẫn còn sợ hãi.
"Thật không?" Lưu Bạch Ngọc quan sát vẻ mặt của Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất gật đầu, uống thuốc: "Còn không phải, quá độc ác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!