"Ngẩng đầu."
Giọng nói của Lưu Bạch Ngọc trầm thấp, mang theo một tia lửa giận, Mẫn Văn như cũ cúi đầu, giống như tượng gỗ không nhúc nhích. Chật vật như nàng, nàng căn bản cũng không phải kiên cường như trong tưởng tượng, Mẫn Văn không muốn để cho Lưu Bạch Ngọc nhìn thấy dáng vẻ của nàng bây giờ, có cảm giác muốn trốn tránh như đà điểu.
Lưu Bạch Ngọc cười nhạt, trong tay kẹp điếu thuốc, ánh nắng chiếu xuống người nàng, tóc dài theo gió vũ động, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, giống như siêu mẫu thời trang vô cùng chói mắt, làm cho người ta nhịn không được mà truy đuổi.
Hai người giằng co thật lâu, Mẫn Văn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Bạch Ngọc, đôi mắt hắc bạch phân minh, mang theo lệ quang khiến lòng người vỡ nát.
Lưu Bạch Ngọc phun một ngụm khói, nhìn chằm chằm Mẫn Văn nửa ngày, lại nhìn một chút quần áo bị nàng đạp đỗ trêи mặt đất: "Cuộc sống tạm bợ, không tệ a."
Mẫn Văn mím môi, không nói gì. Nhưng trong lòng đã có một tia may mắn cùng thoải mái, cuối cùng Lưu Bạch Ngọc không mở miệng ngậm miệng đều một tiếng Tô phu nhân.
"Chìa khóa."
Lưu Bạch Ngọc nhìn Mẫn Văn không đầu không đuôi nói ra một câu, Mẫn Văn cũng hiểu được ý của nàng, từ trong túi móc ra chìa khóa phòng, đưa cho nàng?
"Phòng nào?"
"104."
Mẫn Văn vẫn không dám nhìn vào mắt Lưu Bạch Ngọc, trong lòng là một loại tư vị phức tạp, nhưng vô luận như thế nào, Lưu Bạch Ngọc cũng giống như ánh mặt trời chiếu vào cuộc sống của nàng, chiếu sáng đáy lòng u ám.
Lưu Bạch Ngọc nhận chìa khóa, tự mình đi vào phòng, Mẫn Văn đứng tại chỗ một hồi, ngồi xuống nhặt quần áo đã bị Lưu Bạch Ngọc đá đỗ lên. Váy này là trước kia đã mua, nàng không nỡ trộn lẫn trong máy giặt, Mẫn Văn thích màu trắng, đối với những thứ nàng yêu thích sẽ càng thương tiếc.
Lưu Bạch Ngọc mở cửa phòng, nhìn căn phòng nhỏ được Mẫn Văn dọn dẹp phi thường sạch sẽ, mi tâm cuối cùng cũng giãn ra.
Mẫn Văn bưng chậu đi đến, nhìn nàng: "Uống gì?"
"Ai cần cô lo?"
"….."
Lưu Bạch Ngọc nghiễm nhiên dò xét giống như mình là địa chủ xem xét mảnh ruộng của mình, nàng trực tiếp mở ra tủ lạnh, thấy trong tủ lạnh có nước chanh nàng thích nhất, khóe môi khẽ cong.
Ngồi trêи ghế sô pha, mở ti vi, Lưu Bạch Ngọc chỉ chỉ ghế sô pha đối diện.
Mẫn Văn có chút không được tự nhiên cùng thấp thỏm ngồi đối diện Lưu Bạch Ngọc, trong lòng nàng không yên, không biết rốt cuộc nàng ấy đã biết bao nhiêu, nghe được bao nhiêu, quan trọng nhất là thái độ của nàng ấy. Nhưng Mẫn Văn tin tưởng vững chắc, tình yêu của Lưu Bạch Ngọc đối với nàng, vô luận như thế nào cũng sẽ không thay đổi, cũng giống như nàng.
Lưu Bạch Ngọc đánh giá Mẫn Văn, nàng gầy đi không ít, gương mặt có chút hóp vào, nhưng màu da lại tốt hơn rất nhiều, không tái nhợt tiều tụy như trước đây, bây giờ cả người đều tựa hồ bị một loại quang mang bao phủ. Lưu Bạch Ngọc bây giờ nội tâm rất phức tạp, nói nàng không đau lòng vậy hoàn toàn là lừa mình dối người, nhưng nàng vẫn rất giận, giận Mẫn Văn giấu diếm, giận nàng ấy vi phạm lời thề. Nhưng đối mặt Mẫn Văn như vậy, tính tình của nàng lại không biết phải như thế nào, nhưng Lưu Bạch Ngọc tuyệt đối không phải là người không mang thù, nhất là đối với Mẫn Văn, món nợ này nàng từ lâu đã ghi ở trong lòng, thế nào cũng sẽ không xóa bỏ.
Thời gian tựa hồ đọng lại, Lưu Bạch Ngọc đang nhìn Mẫn Văn, Mẫn Văn đang nhìn góc phòng, hai người không có bất kỳ trao đổi gì.
Qua thật lâu, ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc dừng trêи chiếc nhẫn quen thuộc ở ngón áp út của Mẫn Văn, nàng không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài.
Mẫn Văn theo bản năng đứng dậy theo, nàng nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc, muốn nói cái gì đó, Lưu Bạch Ngọc nhìn khuôn mặt nàng, đến cuối cùng Mẫn Văn cũng chỉ mấp máy môi nhưng lời trong lòng rốt cuộc vẫn không nói ra.
Mãi cho đến khi Lưu Bạch Ngọc rời khỏi, Mẫn Văn còn có chút hoảng hốt, nàng ngồi trong phòng, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm TV có chút không rõ ý đồ đến đây của Lưu Bạch Ngọc.
Qua gần mười phút, cửa lại bị gõ vang, tâm Mẫn Văn vừa nhảy, liền vội vàng đứng lên, nàng mở cửa nhìn thấy một người nàng không nghĩ đến.
"Này, đã lâu không gặp."
Hoàng Phượng hé ra khuôn mặt tươi cười phóng đại đang ở trước mắt, Mẫn Văn liếc mắt nhìn nàng, vào nhà. Hoàng Phượng lơ đễnh theo vào phòng, nàng đánh giá căn phòng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Nghĩ không ra một tiểu thư như cô cũng có thể đem căn phòng quét dọn sạnh sẽ như vậy."
Đối với cái miệng đê tiện của Hoàng Phượng, Mẫn Văn từ nhỏ đã lãnh giáo qua, nàng không nói chuyện, ngồi trêи ghế sô pha.
"Cô làm sao tìm được nơi này?"
Hoàng Phượng mỉm cười: "Theo Bạch Ngọc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!