Nặc cảnh quan hoàn toàn hóa đá, cô thập phần không có cốt khí rút bàn tay bị Lưu Bạch Ngọc nắm về, cúi đầu dùng đôi đũa đâm con cá trêи đĩa.
"Cô thật sự là đủ đê tiện."
Mẫn Văn liếc xéo nhìn Hoàng Phượng, Nặc Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn Mẫn Văn, cô thế nào đều không ngờ Mẫn Văn sẽ vì cô mà nói chuyện, nhất thời tâm lý cảm động xen lẫn hối hận, các loại tâm tình cuồn cuộn. Lưu Bạch Ngọc nhìn cô dáng vẻ sợ hãi liền muốn cười, Hoàng Phượng nhún vai, nhìn Mẫn Văn: "Tôi đê tiện cô không thích sao?"
Mẫn Văn gật đầu: "Đương nhiên thích."
……
Hai tình địch cư nhiên bởi vì Nặc Nhất Nhất mà trở thành mặt trận thống nhất, mị lực của Nặc cảnh quan cũng quả thực không nhỏ.
"Cô ấy đến đây sao?"
Rốt cuộc vẫn là đau lòng Nặc Nhất Nhất, Lưu Bạch Ngọc hỏi ra lời trong đáy lòng cô, Hoàng Phượng lắc đầu: "Ma Huy gần đây nội bộ có cải cách nhân sự rất lớn, em ấy bề bộn nhiều việc."
"Nga."
Lưu Bạch Ngọc gật đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, quả nhiên, sắc mặt của cô bắt đầu không tốt, nhẹ nhỏm sung sướиɠ trước đó đều không thấy. Cải cách nhân sự? Vì sao Hàn Nại một câu cũng không có từng đề cập với cô? Cô không phải là muốn quản Hàn Nại chỉ là hai người hiện tại nếu đã đem tình cảm mở ra, có phải có một số việc nên nói rõ với nhau hay không?
Trong lúc nhất thời Nặc cảnh quan bất luận tâm tình ăn uống gì cũng không có, mà Mẫn Văn cũng bị một cú điện thoại làm rối loạn tâm tình, lúc nàng nhận điện thoại còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, vừa nhìn nàng dáng vẻ thận trọng, Lưu Bạch Ngọc liền phiền lòng, không cần phải nói nàng cũng biết là Tô Ngọc.
Nặc cảnh quan ăn không vô nữa, cô nói với Lưu Bạch Ngọc một tiếng liền đi, cô không phải một người có thể đè ném tâm sự, có những lời cần phải nói rõ, chiến tranh lạnh không có bất kỳ ý nghĩa gì. Mẫn Văn vẫn cầm điện thoại nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc không cần nàng nói, cười lạnh một tiếng: "Tự tiện, Tô phu nhân."
Tuy rằng sớm thành thói quen lời nói lạnh lùng Lưu Bạch Ngọc, nhưng Mẫn Văn vẫn cắn môi, nàng đứng dậy nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Có một số việc, tôi biết hiện tại bất luận giải thích thế nào cô cũng sẽ không tin tưởng tôi, tôi không trách cô, tôi sẽ làm cho cô xem."
Nói xong một câu không đầu không đuôi, Mẫn Văn theo sát bước tiến của Nặc cảnh quan mà ra cửa.
Trong nhất thời, bàn ăn vốn dĩ coi như náo nhiệt cũng chỉ còn lại Lưu Bạch Ngọc cùng Hoàng Phượng hai người.
Hoàng Phượng nhìn Lưu Bạch Ngọc tâm tình không tốt, có ý định đùa nàng: "Bạch Ngọc, cô nói tôi lớn lên cũng rất tốt, ở trêи đường còn thỉnh thoảng có tiểu cô nương ném mị nhãn và vân vân, đến chỗ nào cũng không ít ánh mắt dõi theo, thế nào từ nhỏ đến lớn cô đều không thích tôi?"
Lưu Bạch Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trong túi trong túi rút một điếu thuốc, châm lửa, lẳng lặng hút.
Hoàng Phượng cũng không nổi giận, cười nói tiếp: "Cô nói nếu cô sớm ở bên cạnh tôi thì đã không có những chuyện này rồi đúng không, tôi sẽ cưng chìu cô lên tận trời."
"Tôi cần cô cưng chìu?"
Lưu Bạch Ngọc nhướng mày, phun một ngụm khói, dáng vẻ bễ nghễ khí phách đến cực điểm.
Hoàng Phượng nghẹn lời, không biết vì sao từ nhỏ bắt đầu chính là như vậy, vô luận nàng kiêu ngạo chói mắt cỡ nào nhưng ở trước mặt Lưu Bạch Ngọc tựa hồ cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Lưu Bạch Ngọc lại hít một hơi, yên vụ lượn lờ, nhìn Hoàng Phượng từ trêи xuống dưới.
Hoàng Phượng vội vàng ngồi yên, cười nhìn nàng.
"Cô xác định cô thích tôi?"
Giọng nói của Lưu Bạch Ngọc nhàn nhạt, gần đây bởi vì hút thuốc hơi nhiều nên giọng hơi khàn. Hoàng Phượng không chút do dự gật đầu, cầm lấy ấm trà bên cạnh rót cho nàng một tách trà.
Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn nàng, mạn bất kinh tâm nói: "Làm sao bây giờ, bề ngoài của cô không phù hợp thẩm mỹ của tôi."
"Có ý gì?" Hoàng Phượng có chút sửng sốt, hôm nay vì gặp Lưu Bạch Ngọc nàng cố ý ăn diện một phen mới ra cửa.
Lưu Bạch Ngọc cong khóe môi: "Tôi thích thụ, thụ tóc dài, không phải cô hỏi tôi vì sao luôn thích Mẫn Văn sao? Bởi vì cô ấy đủ quyến rũ, đủ thụ."
……
Hoàng Phượng đã hoàn toàn bị lời nói của Lưu Bạch Ngọc giết trong nháy mắt, tuy rằng nàng từ nhỏ đã biết tính tình Lưu Bạch Ngọc cương liệt, nhưng không ngờ mãi cho đến lớn nàng không sửa đổi ngược lại càng thêm trầm trọng,. Trầm mặc chốc lát Lưu Bạch Ngọc búng tàn thuốc một cái, cười nói: "Cho nên, cứ như vậy đi." Nhưng thật ra là Lưu Bạch Ngọc nắm đúng nội tâm của Hoàng Phượng, nàng một thân trung tính trang phục từ nhỏ đã bắt đầu, làm sao có thể thay đổi, cái cớ cự tuyệt như vậy là thoải mái nhất trực tiếp nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!