Chương 31: (Vô Đề)

Thân thể Hàn Nại cứng đờ, cảm giác trêи cánh tay nổi da gà cũng làm cho Nặc cảnh quan bắt đầu vặn vẹo.

Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại không phản ứng, cười híp mắt cầm chén múc cháo cho nàng, tỉ mỉ đặt trước mặt Hàn Nại: "Ăn đi, có rất nhiều món, đều là chị thích ăn."

Hàn Nại do dự cầm lấy đôi đũa, liếc mắt nhìn Nặc Nhất Nhất: "Chị ấy đã nói gì với em?"

"Chị là nói tỷ tỷ?" Nặc Nhất Nhất mỉm cười nhìn Hàn Nại, Hàn Nại nhíu mày, tỷ tỷ? Nàng mới đi không bao lâu, quan hệ giữa hai người liền dính thành như vậy.

"Chị ấy a, không có gì, em —" Nặc cảnh quan nói đến một nữa, ánh mắt cô đăm đăm nhìn chằm chằm cổ của Hàn Nại, Hàn Nại giật mình, cúi đầu nhìn một chút cổ của mình, không nhịn cười được.

"Đây, đây là có chuyện gì?"

Trêи cổ thon dài trắng nõn, một dấu son môi đỏ thẩm phá lệ rõ ràng, Nặc cảnh quan hoàn toàn tâm lạnh, Hàn Nại lại còn cười, cô lại còn cười ra tiếng.

"Cho nên —" Hàn Nại nhướng mày nhìn Nặc Nhất Nhất: "Em bây giờ là đang quản tôi sao?"

"Chị trước đừng kéo sang chuyện khác, trêи cổ là cái gì a?" Nặc Nhất Nhất đứng dậy đi đến bên cạnh Hàn Nại vén tóc của nàng, thân thể Hàn Nại lui lại phía sau, tránh ra, nàng cười như không cười nhìn Nặc Nhất Nhất. Nặc Nhất Nhất nóng nảy nhìn nàng, Hàn Nại khẽ cong khóe môi: "Em không tức giận?"

Động tác của Nặc cảnh quan dừng lại, cô bĩu môi ngồi về vị trí, nhưng ánh mắt lại như cũ dừng trêи cổ Hàn Nại. Hàn Nại biết hôm nay nếu như không cho ra lời giải thích hai người sẽ không cách nào nói chuyện nữa, nàng đạm nhất tiếu cầm lấy khăn ướt lau dấu son môi trêи cổ: "Là Tiêu tổng."

"Không phải cô ta có gia đình rồi sao? Đây không phải là đùa giỡn lưu manh sao?" Nặc cảnh quan nóng nảy, thế nào người có gia đình còn đến khinh bạc người khác? Đây là người nào!

Hàn Nại bất đắc dĩ cười: "Cô ta người này, biểu đạt tưởng niệm tương đối kịch liệt, em không nên suy nghĩ nhiều, con cô ta cũng đã có hai đứa rồi."

"A? Vậy chồng cô ta thế nào cứ mặc kệ cô ta như vậy?" Nặc Nhất Nhất bĩu môi, nghe được là đã sinh con trong lòng dễ chịu một chút, nhưng như cũ có chút không vui.

"Chồng?" Hàn Nại giống như nghe được chuyện cười, Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn nàng: "Đó là —"

"Ha ha, cái đề tài này nên dừng ở đây đi." Hàn Nại không nói nữa, dù sao cũng là chuyện nhà của người ta.

"Nga, vậy chị ăn cơm trước đi."

Nặc cảnh quan đem tất cả món ăn Hàn Nại thích đặt trước mặt nàng, Hàn tổng trong khoảng thời gian này gầy đi rất nhiều, Nặc Nhất Nhất đau lòng nên đã âm thầm quyết định phải vỗ béo nàng, ít nhất là phải nuôi tròn một chút, như vậy sức chống cự mới mạnh mẽ.

Hàn Nại không nói cái gì, gật đầu, mấy ngày nay nàng thật sự mệt mỏi rã rời, cũng may người trong lòng hôm nay đã ở trước mặt nàng, như vậy trong lòng cũng kiên định, ăn cơm đi, cơm nước xong mới có khí lực tháo gỡ khúc mắc còn lại.

Nặc Nhất Nhất thỏa mãn nhìn Hàn Nại ăn, bình thường Hàn Nại ăn uống ít, giống như gà con ăn vài miếng liền no, khó có được hôm nay ăn cả chén cơm đầy, mắt thấy Hàn Nại ăn uống no đủ, Nặc cảnh quan bắt đầu thu dọn chén đũa.

Pha một ly trà, Hàn Nại đang cầm cái chén đứng ở phòng bếp nhìn Nặc Nhất Nhất rửa chén.

"Mệt không? Chị nghỉ ngơi đi, em làm một lát sẽ xong."

Nặc Nhất Nhất săn sóc căn dặn, Hàn Nại lắc đầu, nhìn cô bận rộn trong lòng ấm áp. Cuộc sống bình thản hạnh phúc như vậy nàng đã trốn tránh bao lâu? Thật lâu rồi, quẩn quanh trong dòng chảy ký ức, đã từng nghĩ cả đời cứ như vậy lẻ loi một mình, đối với bất kỳ người nào bất cứ chuyện gì cũng không hề ôm hy vọng, đã từng oán hận ông trời bạc tình, nhưng hiện tại xem ra ông trời vẫn thiên vị nàng, không phải sao?

"Tay thế nào?"

Hàn Nại tỉ mỉ quan sát đến tay của Nặc Nhất Nhất, tay phải tuy rằng đã cắt chỉ nhưng rõ ràng không phải rất linh hoạt, từ đông tách rửa đĩa của cô có thể nhìn ra được.

Nặc Nhất Nhất đỉnh đạc mỉm cười: "Không có việc gì, còn trong giai đoạn khôi phục, so với trước đây tốt hơn rồi, có tự tin có thể hồi phục.".

"Ân, có tự tin." Như là xác định cái gì, Nặc Nhất Nhất lặp lại, trêи mặt Hàn Nại cũng có chút ý cười.

"Còn đang trách tôi sao?"

"Nếu như trách chị, em cũng sẽ không đến."

Nặc Nhất Nhất biết hai người sớm muộn cũng phải nói rõ, với tính cách của Hàn Nại là tuyệt đối không cho phép giữa hai người có khúc mắc gì.

"A, không biết là ai lúc vừa đến cửa đã xụ mặt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!